Trong suốt quá trình đó, tôi cúi đầu không nói một lời.
Thấy tôi như vậy, ánh mắt Lục Tự Cảnh tràn đầy kinh ngạc.
Như thể không hiểu, sao tôi lại không nhân cơ hội mách lẻo.
Trước đây không phải tôi quan tâm anh ta nhất sao?
Dù trước đây anh ta có về muộn một chút thôi, tôi cũng làm ầm lên cho cả sân đều biết cơ mà.
Tôi không để ý đến anh ta, đi vào bếp nấu cơm.
Chỉ có ánh mắt dò xét phía sau lưng kia, cứ quanh quẩn trên người tôi mãi không thôi.
4
Lúc ăn sáng, Lục Tự Cảnh quả nhiên tuyên bố quyết định gây chấn động cả nhà.
“Ba mẹ, con muốn nghỉ việc, theo Hoàng Ca đi buôn.”
Lời này vừa nói ra, bố Lục nổi giận đùng đùng: “Mày điên rồi hả? Công việc công nhân ổn định không làm, lại đi làm hộ kinh doanh cá thể?”
“Mày có biết bây giờ bên ngoài có bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn ăn cơm nhà nước không, thế mà mày lại muốn chạy ra ngoài.”
“Huống hồ cái lão người Quảng Đông tên Hoàng Ca kia ăn nói ba hoa, nhìn là biết không đáng tin cậy rồi, sao mày dám theo hắn làm ăn.”
Lục Tự Cảnh nghe bố Lục nói vậy, không vui đáp: “Hoàng Ca là do Lâm Vũ, bạn học cấp ba của con giới thiệu, sao lại không đáng tin được chứ, ba không biết tình hình đừng nói bừa.”
Bố Lục tức c.h.ế.t đi được.
“Lâm Vũ chỉ là một con bé thôi, nó thì biết cái gì.”
Thấy bố Lục nói xấu người trong lòng mình, Lục Tự Cảnh cúi đầu bắt đầu buồn bực.
Mẹ Lục thấy vậy khuyên nhủ: “Tự Cảnh, con đừng làm liều nhé.”
“Đi buôn thì có gì tốt, ở lại đơn vị ổn định biết bao nhiêu, huống hồ con với Tố Tâm mới cưới, con lấy đâu ra thời gian mà đi làm ăn.”
Lục Tự Cảnh nghe mẹ Lục nhắc đến tôi, liền liếc tôi một cái, rồi khinh miệt nói:
“Cưới thì sao? Cưới rồi chẳng lẽ không được gây dựng sự nghiệp à? Đấng nam nhi sao có thể bị một người phụ nữ cản bước chứ?”
“Ba mẹ xem bây giờ người ta làm ăn, ai mà không kiếm bộn tiền, con mà không đi buôn nữa thì muộn mất.”
Nói đến đây, Lục Tự Cảnh căm hận nhìn tôi: “Diệp Tố Tâm tôi nói cho cô biết, cô đừng có cản trở tôi, không thì tôi hận c.h.ế.t cô.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
Đời này, tôi sẽ không khuyên anh đâu.
Anh muốn đi làm ăn thì cứ đi đi.
Liên quan quái gì đến tôi.
Kiếp trước, tôi nghe lời ba mẹ anh ta khuyên can, không để Lục Tự Cảnh hợp tác làm ăn với Hoàng Ca do người tình đầu Lâm Vũ giới thiệu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Anh ta hận tôi rất lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-nhuong-lai-phe-thai/chuong-2.html.]
Trách tôi khiến anh ta bỏ lỡ một cơ hội làm giàu tốt đẹp.
Mặc dù cuối cùng chứng minh Hoàng Ca chỉ là một kẻ lừa đảo, những người theo hắn làm ăn đều gặp xui xẻo, nhưng anh ta vẫn không cảm kích tôi.
Cho nên lần này, cứ để mặc anh ta đi.
Tôi tôn trọng số phận của người khác.
Xem xem sau khi bị Hoàng Ca do Lâm Vũ giới thiệu lừa gạt, anh ta còn tốt với Lâm Vũ như vậy nữa không?
Còn có thể không chút khúc mắc nói Lâm Vũ chính là tri kỷ và quý nhân định mệnh của anh ta như kiếp trước không?
Nghĩ đến đây, tôi đặt đũa xuống.
“Ba mẹ, con ủng hộ quyết định của Tự Cảnh.”
“Cái gì?”
Ba giọng nói đầy kinh ngạc đồng thời vang lên.
Tôi im lặng một chút, tiếp tục nói: “Tự Cảnh là người trưởng thành rồi, con tin anh ấy làm bất cứ việc gì cũng có sự cân nhắc của riêng mình, huống hồ thời thế đã khác, đi buôn cũng không có gì là không tốt cả.”
Lời này của tôi vừa nói ra, cả nhà Lục Tự Cảnh nhìn tôi như gặp ma.
Đặc biệt là Lục Tự Cảnh.
Từ nửa năm trước khi tôi lên thành phố làm thuê, gặp vị hôn phu này của mình.
Tôi đã bám anh ta rất chặt, chỉ muốn nhìn thấy anh ta mọi lúc mọi nơi.
Anh ta thực sự không hiểu nổi, tại sao lần này tôi lại chủ động đồng ý cho anh ta đi buôn ở nơi khác.
Nhưng không đợi Lục Tự Cảnh nghĩ ra nguyên do, bố Lục đã mạnh tay ném đũa xuống, hung hăng để lại một câu.
“Không được đi là không được đi, ai dám nhắc lại, tao đánh gãy chân kẻ đó.”
5
Lần này không ngờ không có lời khuyên của tôi, Lục Tự Cảnh vẫn không đi được.
Bố Lục đi rồi, mẹ Lục Tự Cảnh cũng thở dài thườn thượt bỏ đi.
Trước bàn ăn chỉ còn lại hai người tôi và Lục Tự Cảnh.
Anh ta nhìn tôi đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Diệp Tố Tâm, đừng tưởng tôi không biết cô đang giở trò gì.”
Tôi khó hiểu nhìn anh ta, không hiểu ý anh ta là gì.
Lục Tự Cảnh nhanh chóng giải đáp thắc mắc của tôi.
“Không ngờ cô đến thành phố chưa được mấy ngày đã học được mấy trò mèo này rồi, chiêu lùi để tiến này dùng không tệ nhỉ.”
“Cô cố ý đồng ý cho tôi nghỉ việc đi buôn, thực chất là để kích động ba tôi tức giận bắt ông ấy quản tôi, để tôi không thể hợp tác làm ăn với Hoàng Ca được. Diệp Tố Tâm cô thật đáng ghê tởm, tôi sẽ không bao giờ thích cô đâu.”