[Thập Niên 80] Muốn Tàn Phế Thì Tôi Giúp Anh Toại Nguyện - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-09 01:51:46
Lượt xem: 2,995
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cha tôi vốn là người trọng chữ tín, bị lời này chặn họng, nhất thời không biết phản bác thế nào. Chỉ thấy ông mím chặt môi, cố gắng kìm nén cơn run rẩy.
Nghe thấy tiếng cãi vã, hàng xóm vây kín trước cửa, thì thầm bàn tán.
"Bề ngoài trông thầy Trình có vẻ đàng hoàng, ai dè cũng là kẻ tráo trở, qua cầu rút ván kìa."
"Cậu trai này còn trẻ mà đã tàn phế, vậy mà con gái thầy lại nhảy nhót trên sân khấu, không sợ bị trời phạt à?"
Tôi liếc nhìn hai con gà mái nằm trên đất, món sính lễ mà anh ta mang đến, bĩu môi cười lạnh.
"Lương Dực, anh bày ra cái trò này, chẳng phải vì lo tôi sẽ giành mất vai hoa đán của người trong lòng anh sao?"
"Tôi đã chủ động rút khỏi cuộc tuyển chọn hoa đán rồi. Mong từ nay về sau, anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."
Đáy mắt Lương Dực lóe lên vẻ hoảng hốt, im lặng một lát, giọng nói khi cất lên đã mang theo sự run rẩy.
"Hiểu Âm, em đừng nói lời giận dỗi có được không? Anh biết em có tình cảm với anh, nếu không đã chẳng để tâm đến anh đến thế."
"Cha mẹ anh mất sớm, nếu rời xa em, một kẻ tàn phế như anh biết sống ra sao đây?"
Nói rồi, anh ta còn giơ tay che mặt, sụt sùi nức nở.
Quen thói ăn vạ rồi.
Tôi lập tức đón lời, khóe môi nhếch lên đầy lạnh lẽo: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm một bác sĩ giỏi chữa trị cho anh, tuyệt đối không chối từ."
Vừa dứt lời, từ trong đám đông có một ông lão tóc bạc, đeo hòm thuốc lách người bước ra.
"Đây là bác sĩ Lâm, do đoàn trưởng Phí giới thiệu. Ông ấy có phương pháp gia truyền độc môn, đã chữa khỏi vô số bệnh nhân bại liệt, danh xưng ‘thần y’ không phải hư danh."
"Dù quá trình trị liệu có phần đau đớn, nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ không làm người ta thất vọng."
Tôi cố ý siết chặt tay, ép ra mấy giọt nước mắt, nghẹn ngào cầu khẩn: "Bác sĩ Lâm, chỉ cần ông ra tay cứu giúp, dù có phải bán sạch gia sản, tôi cũng cam lòng."
Bác sĩ Lâm quỳ xuống, cẩn thận kiểm tra đôi chân của Lương Dực.
"Khí huyết không thông thì sẽ ứ trệ, chỉ cần đả thông kinh mạch là cậu ta có thể hồi phục nhanh chóng rồi."
Khi ông mở hộp thuốc, để lộ đủ loại kim châm dài ngắn khác nhau, Lương Dực nắm chặt lấy cây nạng, đốt ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Cây kim thứ chín mươi chín cắm vào huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân, Lương Dực vẫn nghiến răng chịu đựng.
"Chẳng có chút cảm giác nào! Ông còn dám tự xưng là thần y? Rõ ràng chỉ là lang băm lừa đảo!"
"Nếu không có bản lĩnh thì đừng phí thời gian của nhau. Đâm tôi thành tổ ong vò vẽ cũng chẳng ích gì!"
Thế nhưng, bác sĩ Lâm không hề tức giận, trái lại còn vuốt râu tán thành.
"Cậu nói đúng. Mạch m.á.u ở chân cậu bị tắc nghẽn hoàn toàn, dù châm cứu thế nào cũng không thể có tác dụng lớn."
Như một giọt dầu rơi vào chảo nóng, đám đông lập tức xôn xao.
"Thật đáng thương, ngay cả thần y cũng bó tay, nhà họ Trình lần này khó mà chối tội!"
"Chuyện càng đơn giản càng tốt, chi bằng đồng ý hôn sự này luôn đi..."
Những lời bàn tán của hàng xóm khiến Lương Dực càng thêm đắc ý, anh ta quay sang, liếc tôi một cái đầy khiêu khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-muon-tan-phe-thi-toi-giup-anh-toai-nguyen/chuong-3.html.]
"Trình Hiểu Âm, chấp nhận đi. Em nhất định phải dùng hôn nhân để chuộc tội với anh..."
Còn chưa nói hết câu, giọng bác sĩ Lâm đã cắt ngang.
"Kim châm chỉ là vật chết, hiệu quả đả thông không thể bằng vật sống. Để tôi dùng bảo vật tổ truyền, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ!"
Bác sĩ Lâm mở đáy hòm thuốc, lấy ra một chiếc hũ sứ. Khi nắp vừa mở, mấy con đỉa đen ngòm lập tức ngọ nguậy bò ra!
Mọi người đồng loạt hít vào một hơi lạnh buốt.
Gương mặt Lương Dực tái nhợt không còn giọt máu, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
"Đây... đây là đỉa hút máu! Ông chắc chắn chỉ cần đặt nó lên chân là có thể thông máu?"
Anh ta vốn sợ động vật thân mềm nhất. Ở kiếp trước, chỉ cần nhìn thấy một con sâu xanh trong đĩa rau cũng đủ khiến anh ta nổi điên, mắng tôi té tát rồi.
Bác sĩ Lâm lắc đầu, nghiêm túc giải thích:"Mạch m.á.u chân cậu đã tắc nghẽn hoàn toàn, đặt đỉa lên đó cũng vô dụng. Ta phải để chúng bò vào lỗ mũi, kích thích trung khu thần kinh của não!"
"Đừng lo, những con đỉa này đã được ta huấn luyện nhiều năm. Chỉ cần ngửi thấy ngải cứu bên ngoài lỗ mũi, chúng sẽ tự chui ra."
"Còn đứng đó làm gì? Mau giữ chặt cậu ta lại!"
Hai người hàng xóm nhiệt tình lập tức đè Lương Dực xuống đất, bất kể anh ta giãy giụa thảm thiết ra sao cũng không nới lỏng tay.
Tôi thuận thế nhặt tấm giẻ lau bên cạnh, nhét vào miệng anh ta, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Nếu lần này vẫn không chữa khỏi, tôi sẽ chấp nhận số phận, cả đời này nhất định lấy anh!"
Nhưng anh ta căn bản không có cơ hội lên tiếng, chỉ trợn to mắt đỏ ngầu, điên cuồng lắc đầu.
Khi bác sĩ Lâm dùng kẹp gắp một con đỉa béo múp, từ từ đưa đến gần lỗ mũi hắn, cuối cùng Lương Dực không thể khống chế nỗi sợ hãi trong lòng nữa, anh ta gào lên điên cuồng, hất văng đám người đang giữ mình, bật dậy khỏi ghế, hét to: "Tránh xa tôi ra! Tôi không bị liệt!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cả sân náo động.
Bác sĩ Lâm loạng choạng lùi lại, chiếc hũ sứ trên tay theo đà rơi xuống, nắp bật tung. Một con đỉa đen bóng vẽ một đường cong giữa không trung, rồi…
… rơi thẳng vào miệng Lương Dực!!!
Anh ta trợn mắt kinh hoàng, điên cuồng nhảy dựng lên, dùng tay móc họng muốn lôi con đỉa ra…
Thế nhưng, phản ứng nhanh nhẹn ấy, trong mắt người ngoài lại chẳng khác nào tự phơi bày bộ mặt thật.
"Mau nhìn xem! Anh ta rõ ràng có thể đi lại bình thường, vậy mà còn dám giả tàn phế. Nếu không phải kẻ lừa đảo thì là gì đây?"
Bên cạnh, cha tôi tức giận nghiến răng, lớn tiếng quát: "Tên họ Lương kia! Mấy ngày qua cậu dối trá trắng trợn, suýt chút nữa còn hại con gái tôi!"
"Mặt dày đến mức này mà cũng dám vác xác tới đây gây chuyện? Đúng là còn không bằng cầm thú!"
Cha tôi không chút do dự, vớ ngay cây chổi bên cạnh, đuổi theo Lương Dực mà đánh túi bụi.
Đám đông xung quanh đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Lương Dực há miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa cất giọng, con vật sống trong cổ họng lại bị anh ta nuốt xuống.
Tôi gần như có thể nghe thấy linh hồn anh ta đang gào thét thê lương.
"Xin lỗi… nhưng tôi thật lòng muốn cưới Hiểu Âm..."