[Thập Niên 80] Khi Người Điên Sống Lại - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-20 13:16:39
Lượt xem: 3,048

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi không dám nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với con.

 

Người chưa từng mất con có lẽ không thể cảm nhận được cảm giác đó.

 

Đời trước tôi vừa sinh xong đã ngất đi, được đưa vào phòng cấp cứu, sau đó không bao giờ được gặp lại con gái mình.

 

Bế về là một thằng bé nặng tận năm cân, bụ bẫm.

 

Trương Vệ Quốc còn cười mắng nó: “Thằng quỷ, vì mày mà mẹ mày ngất đấy.”

 

Kiếp này, tôi sẽ ôm thật chặt con gái mình, để xem Trương Vệ Quốc định làm gì.

 

Ngủ một giấc, tinh thần tỉnh táo hẳn.

 

Con gái cũng ngủ bên cạnh tôi.

 

Y tá ca mới nhẹ giọng nói: "Đã cho bé uống chút nước, thay tã rồi, đang ngủ đấy."

 

Cảm ơn những thiên thần áo trắng xinh đẹp này.

 

Tôi bế con gái ra ngoài, Trương Vệ Quốc lại không có mặt trong hành lang chờ tôi.

 

Tôi vấn tóc gọn gàng, giao con cho em họ tôi là Anh Châu đang đứng chờ bên ngoài, tôi ôm chặt lấy nó một cái.

 

Nó vẫn chưa lấy gã đàn ông vũ phu kia, thật tốt.

 

“Đi thôi, mình về nhà nào, chị đói rồi, lát nữa giúp chị làm thịt con gà, hai chị em mình húp canh gà nhé.” Tâm trạng tôi tốt chưa từng thấy.

 

Ông trời thật thương tôi, cho tôi được quay lại, lại còn đúng lúc tránh được nỗi khổ sinh thường.

 

“Anh rể đâu rồi?”

 

“Đừng để ý tới anh ta, đàn ông chỉ cần kiếm tiền là được rồi.” Chắc là đi tìm Vu Thanh Liên rồi, dù sao bên đó cũng vừa sinh con, sớm hơn tôi hai mươi ngày.

 

Nghĩ đến lúc anh ta ngủ với Vu Thanh Liên, thì chúng tôi mới cưới nhau chưa được bao lâu.

 

Anh ta đã làm thế nào nhỉ?

 

Đàn ông, tôi đã từng g.i.ế.c một kẻ rồi.

 

3

 

Tối hôm đó Trương Vệ Quốc về, trên người toàn mùi sữa.

 

“Anh đi đâu về đấy?” Tôi mặt lạnh hỏi.

 

“Trong xưởng có việc, vốn dĩ anh đang đợi ở ngoài bệnh viện, nhưng tổ trưởng cứ khăng khăng gọi anh đi, nói một cái máy sợi bị hỏng, bắt anh đi sửa, làm mãi tới giờ mới về được.”

 

Anh ta cúi người nhẹ nhàng, còn đặt một cái gối sau lưng tôi, cúi đầu xuống là tôi có thể nhìn thấy mạch m.á.u trên cổ anh ta, nếu có một con d.a.o rọc giấy...

 

“Em thế nào rồi? Anh còn chưa nhìn thấy con trai chúng mình nữa.” Anh ta vừa nói vừa định đi xem con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-khi-nguoi-dien-song-lai/chuong-2.html.]

 

“Đứng lại, anh không phải nói chưa nhìn thấy con sao? Vậy sao trên người lại có mùi sữa?” Tôi cau mày nhìn chằm chằm anh ta, dù thế nào cũng phải để anh ta ở nhà chăm tôi ở cữ.

 

“Mùi... mùi sữa?” Anh ta vội vàng kéo cổ áo lên ngửi.

 

“Đúng vậy, có mùi chua chua, hơn nữa, em sinh con gái chứ không phải con trai.” Tôi nghiêng đầu quan sát phản ứng của anh ta.

 

“Là con gái?”

 

“Là con gái.” Tôi nhấn mạnh lại lần nữa với Trương Vệ Quốc to lớn vạm vỡ.

 

“À, chắc là ở bệnh viện anh giúp người khác bế con, bị bé trớ sữa lên người.” Anh ta có vẻ mệt mỏi.

 

“Đi nấu mì với canh gà cho tôi, tôi đói rồi.”

 

Ngày thứ ba, công đoàn xưởng và mấy người khác tới thăm tôi, mang rất nhiều sữa mạch nha và trứng gà.

 

Trương Vệ Quốc nhìn thấy mấy thứ bổ dưỡng đó, mắt lóe sáng.

 

“Tổ trưởng Lữ, anh xem tôi ngồi cữ thân thể yếu thế này, tháng này tôi xin nghỉ cho Vệ Quốc nhé, để anh ta ở nhà chăm tôi một tháng.” Tổ trưởng của Trương Vệ Quốc là học trò của bố tôi, tuy bố tôi mất rồi, nhưng tôi vẫn là trưởng phòng kiểm định chất lượng của nhà máy dệt, nể mặt tôi chắc ông ấy sẽ đồng ý.

 

Không ngờ tổ trưởng Lữ lại tỏ vẻ khó xử: “Anh Quỳnh, Vệ Quốc nghỉ nhiều quá rồi, tháng trước cũng bảo chị không khỏe, xin nghỉ...”

 

Chưa kịp nói xong, Trương Vệ Quốc đã đứng bật dậy, người căng cứng, nói với tổ trưởng Lữ: “Tổ trưởng, anh cứ phê nghỉ cho tôi đi, không thì để Anh Quỳnh ở nhà một mình tôi cũng không yên tâm.” Mặt anh ta đầy vẻ nghiêm túc.

 

Tổ trưởng Lữ đành gật đầu.

 

“Tiểu Vương, lương của Vệ Quốc sau này để tôi lĩnh thay anh ta, sinh con tiêu tốn nhiều, một mình tôi lo liệu không xuể.”

 

Cô tài vụ Tiểu Vương cũng gật đầu: “Không vấn đề gì, Chủ nhiệm Chân.”

 

Mặt Trương Vệ Quốc lập tức trắng bệch.

 

Kiếp trước vì lương tôi cao, người khác một tháng chỉ được ba, bốn chục, tôi có thể lĩnh tám mươi đồng.

 

Cho nên tôi chưa bao giờ quản đến lương của Trương Vệ Quốc, giờ nghĩ lại chắc toàn mang đi nuôi Thanh Liên rồi.

 

Người nhà lĩnh lương thay hoàn toàn không có vấn đề gì.

 

Sau khi mọi người rời đi, tôi bảo Trương Vệ Quốc lấy giấy bút cho tôi.

 

“Viết gì thế?”

 

“Để lại cho tôi một trăm quả trứng, còn lại trứng gà và sữa mạch nha mang ra cửa ngõ tiệm tạp hóa, đổi tiền, một hộp sữa mạch nha tám đồng, hai trăm quả trứng đổi được hai chục, đi đi, lát nữa nhớ mua cho tôi ít táo.” Anh ta ánh mắt d.a.o động, cuối cùng cắn răng xách đồ ra khỏi nhà.

 

4

 

Tới tận tối, tôi sai Trương Vệ Quốc chạy tới chạy lui mệt bở hơi tai.

 

Một ngày hôm nay tôi sống quá sướng.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Loading...