Tôi vội vàng chạy ra đón: "Anh, anh về rồi!"
Không ngờ, người bước xuống xe lại là một người lạ.
Người đó trông chừng hai mươi mấy tuổi, dáng người cao lớn thẳng tắp, mày rậm mắt to, mặc bộ quân phục trông rất rắn rỏi đẹp trai.
Thấy tôi, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng bóng: "Chào đồng chí, đồng chí là Tống Hề Hề phải không?"
"Tôi là đồng đội của anh trai đồng chí, Tống Văn Hiên. Tôi tên Lục Đình Sơn."
"Anh trai đồng chí được cấp trên giao phó, đang tham gia một nhiệm vụ bí mật."
"Nghe nói nhà đồng chí gặp khó khăn, đúng lúc tôi đến huyện công tác, anh ta nhờ tôi qua xem nhà mình có cần giúp đỡ gì không."
Lục Đình Sơn?
Tôi ngẩn người.
Nếu tôi nhớ không nhầm, người này chính là cháu trai của thủ trưởng cũ trong đơn vị anh tôi, một nhân vật lớn có tương lai xán lạn sau này!
4.
Vốn dĩ, tôi còn hơi lo lắng chuyện cả nhà kéo đến làng người ta gây sự.
Giờ có Lục Đình Sơn chống lưng, cơ hội thắng tăng lên rõ rệt.
Chưa cần nói gì khác, chỉ riêng chiếc xe Jeep quân dụng to đùng này của anh ta đỗ ở đầu làng thôi, chẳng đủ làm cái làng quê nghèo khó Đại Dương này rung chuyển hay sao?
Tôi lập tức lăng xăng nắm lấy tay anh ta, nói:
"Đồng chí Lục Đình Sơn, chào anh!"
"Em là Tống Hề Hề, em gái của Tống Văn Hiên. Anh là đồng đội của anh trai em, vậy em gọi anh là anh Đình Sơn nhé?"
Mặt Lục Đình Sơn hơi đỏ lên, rồi anh gật đầu.
"Ừm."
Nhờ sự giúp đỡ của Lục Đình Sơn, cả nhà tôi kéo đến thôn Đại Dương.
Xe vừa đến đầu làng đã thu hút dân làng xúm lại xem.
"Nhìn kìa! Ô tô! Hình như... là xe quân đội thì phải!"
"Chẳng lẽ lãnh đạo huyện xuống kiểm tra à? Đâu có nghe nói gì đâu!"
"Không phải, xem người trên xe là ai kìa?"
"Kia chẳng phải Tống Hề Hề nhà Ngô Đại Phú sao?"
...
Xe dừng ở đầu làng, tôi vừa bước xuống đã bị một bà chị kéo lại.
"Tống Hề Hề, sao lại là cô? Có phải anh trai cô làm đại đội trưởng về rồi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-ga-truc-ma-tu-toi/chuong-5.html.]
"Lại về nhà mẹ đẻ lấy đồ tốt gì cho bố mẹ chồng tương lai đấy à?"
"Ngô Kiến Nhân có người vợ chưa cưới như cô, đúng là phúc tu mấy đời!"
Rồi bà ta liếc nhìn Lục Đình Sơn đứng cạnh tôi.
"Cả nhà kéo đến đông đủ thế này, có phải đến bàn chuyện cưới xin không?"
Nghe vậy, mặt tôi sa sầm lại!
"Đừng nói bậy, tôi và Ngô Kiến Nhân chẳng có quan hệ gì cả!"
Bà chị kia ngạc nhiên: "Ngô Kiến Nhân vừa mới bị bắt đi, cô đã dọn đến nhà họ Ngô ở, không phải vợ tương lai của nó à? Thế cô định làm gì?"
"Mấy tháng nay cô ở nhà họ Ngô, chăm sóc hai ông bà Ngô Đại Phú với Thẩm Quế Hoa chu đáo thế, bảo cô với Ngô Kiến Nhân không có gì, ai mà tin?"
Lời này của bà ta thực ra cũng không sai.
Kiếp trước, tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mãi đến lúc tôi nôn m.á.u c.h.ế.t đi mới biết, tất cả chỉ là do tôi tự mình đa tình!
Lúc này, trong đám đông không biết ai đó lẩm bẩm một câu: "Đúng rồi, tiếc là Ngô Kiến Nhân thích Vương Hiểu Nhã cơ."
"Tống Hề Hề chẳng qua chỉ là đồ dâng không, đồ bỏ đi!"
"Tôi thấy mấy lần Vương Hiểu Nhã với Ngô Kiến Nhân chui vào ruộng ngô, Ngô Kiến Nhân còn dẫn con bé đó ra cửa hàng bách hóa mua đồ nữa!"
Người bên cạnh vội kéo tay anh ta: "Nói nhỏ thôi, ông bà Ngô dặn rồi, chuyện này không được để Tống Hề Hề biết..."
Nghe vậy, m.á.u nóng của tôi sôi lên.
Cái thôn Đại Dương này, không chỉ nhà Ngô Đại Phú xấu xa, mà những người khác cũng chẳng tốt đẹp gì!
Tôi lập tức cao giọng cười khẩy:
"Tôi tốt với nhà họ làm gì ư? Đương nhiên là vì tôi vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, là người tốt mà!"
"Nhớ hồi trước, chú Ngô còn làm ở nhà máy thép, là hàng xóm với nhà tôi, giờ nhà họ gặp nạn, tôi ra tay giúp một chút thì có sao?"
Lục Đình Sơn cũng nói đỡ: "Đồng chí Tống Hề Hề nói đúng đấy, cô ấy giúp người làm vui sao vào miệng các vị lại thành đồ dâng không, đồ bỏ đi thế?"
Tôi kinh ngạc nhìn Lục Đình Sơn, trên đường đi rõ ràng anh ta đã biết rõ ngọn ngành câu chuyện, vậy mà lại hùa theo lời tôi giúp tôi nói đỡ?
Tôi cứ tưởng lính tráng ai cũng cứng nhắc như anh trai tôi chứ!
Thấy tôi nhìn, Lục Đình Sơn nháy mắt với tôi.
Chẳng hiểu sao tim tôi lại hẫng một nhịp, tôi vội cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy hai má hơi nóng lên.
Dáng vẻ này của Lục Đình Sơn thật là đĩnh đạc, tuy Ngô Kiến Nhân cũng đẹp trai, nhưng khí chất hoàn toàn khác hẳn anh ta.
Phải nói sao nhỉ... chính là cái vẻ cao sang toát ra từ trong cốt cách ấy.