Đợi bốn ngày, tôi thuê một chiếc xe ba gác, cuối cùng cũng chở được hàng về.
Tiếp đó là kéo hàng đến những nơi đông người để bày bán vỉa hè.
Một năm qua, tôi đã làm bán hàng ở Bắc Thành cả năm trời.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ai thuộc kiểu người có tiền, ai hay kén chọn, ai thích mặc cả, tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Với người có tiền, tôi giới thiệu những bộ quần áo chất lượng tốt, phom dáng chuẩn.
Với người kén chọn, tôi để họ thử đi thử lại, không hề tỏ thái độ khó chịu.
Với người thích mặc cả, tôi sẽ tặng kèm tất, găng tay đã chuẩn bị sẵn, mua nhiều tặng nhiều.
Thường thì làm như vậy, người mua lại càng đông hơn.
Sắp đến Tết, người mua quần áo đông, cộng thêm quần áo chỗ tôi hợp mốt, nhiều kiểu dáng, nên người mua ngày càng nhiều.
Thậm chí nhiều người ở các cửa hàng gần đó cũng lén lút đến xem mẫu mã của tôi.
Rất nhanh chóng, tôi đã bán sạch sành sanh chỗ quần áo mang về lần này.
Ngay cả khăn quàng, tất, kẹp tóc tiện đường mang về cũng bán gần hết.
Chuyến này về, tôi kiếm được gần một vạn tệ.
Suýt nữa thì phất lên rồi.
Sau Tết, tôi không vội đi lấy quần áo về bán nữa.
Sau Tết là mùa bán quần áo ế ẩm, lúc này mà lấy hàng về thì khả năng cao là ôm hàng tồn.
Nhân lúc có tiền, tôi lại đến khu chung cư đã mua nhà trước đó mua thêm năm căn nữa.
Số tiền còn lại, tôi lại mang vào Nam Thành.
Lần này, tôi chuyển sang bán đồ điện tử.
Trọng sinh trở về, tôi biết bắt đầu từ lúc này, chỗ chúng tôi kết hôn bắt đầu thịnh hành "Tam chuyển nhất hưởng".
Xe đạp, máy khâu, đồng hồ và radio, không thể thiếu thứ nào.
Thậm chí có lúc muốn mua một chiếc radio còn phải tranh nhau.
20
Mất hơn nửa năm, cuối cùng vào cuối tháng Tám, tôi nhận được tiền hoa hồng của một đơn hàng lớn.
Cộng với số tiền trước đó và tiền lương, tôi dốc hết toàn bộ tài sản, gửi một lô hàng về quê.
Lô hàng lần này bán chạy hơn cả quần áo năm ngoái.
Hơn nữa, hàng tôi lấy cũng không phải thương hiệu lớn gì, một chiếc radio, tiền lãi tôi kiếm được đã gần một nghìn tệ một chiếc.
Cộng thêm băng cát-xét tôi mang về, radio trở thành mặt hàng bán chạy nhất của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-80-em-gai-may-mua/chuong-7.html.]
Người ta thường nói "tháng Chín vàng, tháng Mười bạc", chỉ riêng hai tháng này, tôi đã kiếm bộn tiền.
Sau đó tôi lại đi thêm một chuyến, nắm bắt tâm lý "cưới vợ về ăn Tết" của nhiều người trước Tết, lại kiếm thêm một mớ nữa.
Ngay cả trong tháng Giêng, việc kinh doanh của tôi vẫn rất phát đạt.
Hơn nữa lần này, tôi đã quen thân với các mối hàng ở Nam Thành, đường vận chuyển cũng quen thuộc.
Khi hết hàng, tôi không cần phải đích thân đi nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại, chuyển tiền qua, vài ngày sau hàng tôi cần sẽ về đến tay.
Lúc này, kiểu buôn bán nhỏ lẻ nay đây mai đó đã không còn phù hợp với tôi nữa.
Tôi thuê một cửa hàng ba gian mặt tiền trên con phố thương mại sầm uất nhất.
Ngoài cửa hàng này, tôi còn thuê thêm một mặt bằng lớn ở tầng một để làm bán buôn.
Làm bán buôn tuy không lãi nhiều như bán lẻ, nhưng được cái lượng người lấy hàng đông.
Khi không xuể việc, tôi lại thuê thêm ba nhân viên bán hàng.
Còn bản thân tôi thì đăng ký học lớp bổ túc buổi tối.
Không có gì cũng được chứ không thể không có học vấn, phải không?
21
"Phó Diệm Chu! Chúng ta kết hôn không tổ chức tiệc cưới thì thôi đi, đến cái máy khâu mà anh cũng không nỡ mua cho tôi sao?!"
Giọng nói quen thuộc khiến tôi bất giác nhìn ra cửa tiệm.
Chỉ thấy Chu Tuyết Tình đang cố nén nước mắt, dắt tay Chu Chu đối chất với Phó Diệm Chu.
Hai năm trôi qua, Phó Diệm Chu dường như đã thay đổi ít nhiều.
Người đàn ông vốn lạnh lùng cao ngạo như hoa trên núi tuyết, giờ đây mặt mày xanh xao, trông vô cùng tiều tụy.
Nếu tôi không nhìn nhầm, trên đầu anh ta vậy mà đã lờ mờ có tóc bạc?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Phó Diệm Chu bất giác nhìn về phía tôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh ta sững người.
"Nguyệt Hoa?"
Chu Tuyết Tình nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của anh ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cô ta bất giác né tránh một chút, rồi như nghĩ ra điều gì, bỗng ưỡn n.g.ự.c lên:
"Ồ, đây không phải chị Nguyệt Hoa sao? Sao thế? Chị làm việc ở đây à?"
Nhân viên bên cạnh định lên tiếng, bị tôi liếc mắt một cái liền nuốt lại lời định nói.
Cô ta thu lại vẻ tức giận ban nãy, khoác tay Phó Diệm Chu đang cứng đờ người đi tới.