[THẬP NIÊN 80] CHỊ DÂU TAI QUÁI - 3

Cập nhật lúc: 2025-04-20 13:28:17
Lượt xem: 1,463

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người thấy tôi gật đầu, tuy có chút không tin tưởng lắm, nhưng vẫn do dự một chút, rồi vội lật một trang trong sách hướng dẫn ra hỏi: "Em gái xem thử, xem cái này nghĩa là gì?"

Tôi nhìn qua mới biết đây là phần giới thiệu về tác dụng khác nhau của hai phụ kiện thiết bị rèn thép, tôi liền bắt đầu dịch:

"...Mô-men xoắn đóng mở của van cầu lớn, đóng mở tương đối tốn sức, chiều cao nhỏ hơn van cổng, nhưng chiều dài..."

Hai người nghe tôi dịch một đoạn, trong mắt dần lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, ngay sau đó lại lấy từ cặp tài liệu ra một cuốn sổ khác, "Em gái xem thử, xem cái này, em có hiểu không?"

Tôi nhận lấy cuốn sổ xem qua, phát hiện đây cũng là sách hướng dẫn phụ kiện thiết bị rèn thép, liền gật đầu.

Hai người lập tức kích động, hỏi tôi có thể đến nhà máy của họ, giúp dịch sách hướng dẫn cho thợ của họ không.

Tôi nhìn những cuốn sách trong tay, có chút do dự.

Hai người tưởng tôi định từ chối, liền vội nói thù lao có thể thương lượng.

7

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thù lao hai người đưa ra rất hậu hĩnh, tôi liền tạm cất sách đi, cùng họ đến nhà máy.

Đến nơi tôi mới biết, người lớn tuổi hơn chính là xưởng trưởng của nhà máy thép lớn này.

Lần này cũng là do một trong những chiếc máy nhập khẩu bị hỏng, thợ không hiểu sách hướng dẫn nên không dám tùy tiện sửa chữa, họ không nghĩ ra cách nào, mới đến hiệu sách thử vận may.

Không ngờ lại tình cờ gặp tôi ở đó.

Tôi biết họ đang vội, nên sau khi Trương xưởng trưởng gọi thợ sửa chữa đến, tôi đã dịch lại nội dung trong sách hướng dẫn theo những vấn đề họ đưa ra.

Đợi nhà máy sửa xong máy móc, đã gần nửa đêm.

Trương xưởng trưởng rất coi trọng chuyện này, đã luôn ở lại đây.

Lúc này thấy máy móc cuối cùng cũng khởi động, ông vui mừng nói muốn mời tôi ăn cơm rồi hãy về.

Tôi từ chối.

Trương xưởng trưởng cũng không nói gì, mà đưa thù lao hôm nay cho tôi, rồi tìm một chiếc xe đưa tôi về.

Trước khi đi, ông bảo tôi để lại địa chỉ nhà, đưa danh thiếp của ông cho tôi, nói một tràng cảm ơn, lại nói sau này có thể sẽ còn làm phiền tôi nữa.

Về đến nhà, tôi nhìn hai trăm đồng trong tay, hồi lâu không nói gì.

Lúc này, Lục Cảnh Hành đã là kế toán của một nhà máy, nhưng lương một tháng của anh cũng chỉ có năm mươi lăm đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-chi-dau-tai-quai/3.html.]

Tôi chỉ đến nhà máy thép một lát, về đã có hai trăm đồng tiền công.

Đây đã bằng bốn tháng lương của Lục Cảnh Hành rồi.

Tôi nắm chặt tiền trong tay, càng thêm kiên định quyết tâm nhất định phải thi đại học.

Thời đại này đâu đâu cũng là cơ hội, mà phiên dịch chính là một công việc rất được ưa chuộng trong số đó.

Tôi nghĩ, mình đã tìm thấy mục tiêu của mình rồi.

8

Ngày hôm sau, tôi liền đến hiệu sách mua hết sách và đề thi đã chọn hôm qua.

Ngoài ra vì chuyện hôm qua, tôi còn đặc biệt mua cả bộ sách tiếng Anh, mua thêm không ít sách liên quan đến tiếng Anh và từ điển tiếng Anh về.

Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi đều dậy sớm nấu sẵn cơm cho cả ngày, như vậy có thể giảm bớt thời gian nấu nướng.

Đương nhiên, tôi cũng dậy từ rất sớm.

Buổi sáng học thuộc bài khóa, buổi chiều thì làm đề thi và xem tài liệu.

Sách tiếng Anh và tài liệu tiếng Anh các loại thì hoàn toàn là mua về để trưng bày.

Nếu không phải tiếp đó Trương xưởng trưởng lại giới thiệu cho tôi một công việc phiên dịch nữa, thì ngoài đi mua thức ăn ra tôi tuyệt đối không ra khỏi nhà.

Hôm nay Trương xưởng trưởng bảo thư ký của ông dẫn một người đến, người đó lại là người Đức, tên Alexander, đến đây công tác.

Alexander vốn dĩ có mang theo một phiên dịch, nhưng hai ngày nay có lẽ vì không hợp thủy thổ, người phiên dịch bị bệnh, nên không biết qua mấy vòng giới thiệu, Trương xưởng trưởng liền nghĩ đến tôi.

Thư ký nói nếu tôi nhận công việc này, lương một ngày là tám mươi mốt đồng, anh ấy hỏi tôi có thể nhận không.

Vậy thì chắc chắn là được rồi.

Thế là mấy ngày tiếp theo, tôi đúng tám giờ có mặt tại khách sạn Alexander ở, luôn đi theo ông ấy, cho đến khi công việc trong ngày hoàn thành tôi mới về nhà.

Tuy có hơi mệt, nhưng mấy ngày xuống, tôi cũng coi như quen biết không ít người.

Trong thời gian đó cũng có người xin địa chỉ của tôi, nói sau này nếu có nhu cầu, cũng có thể tìm tôi các kiểu.

Lần này làm phiên dịch cho Alexander, tôi kiếm được tổng cộng bốn trăm đồng.

Bốn trăm lần này, cộng thêm hai trăm trước đó, số tiền này đủ để tôi yên tâm ôn tập ở nhà, không còn phải lo lắng về chuyện ăn uống nữa.

Nếu không phải hai ngày sau Lục Cảnh Hành lại đến nhà, tôi gần như đã quên mất hai người Lục Cảnh Hành và Kiều Nguyệt Bạch rồi.

Loading...