[THẬP NIÊN 80] CHỊ DÂU TAI QUÁI - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-20 13:27:17
Lượt xem: 543
Sau lần thứ tám Lục Cảnh Hành lén lấy tiền tiết kiệm của chúng tôi đưa cho chị dâu hắn, Kiều Nguyệt Bạch.
Tôi hoàn toàn chếc tâm rồi.
1
"Choang! Choang!"
"Loảng xoảng!"
Bát đũa và chỗ trứng gà đỏ vừa nhuộm xong trong nhà đều bị Kiều Nguyệt Bạch ném hết xuống đất.
"Đường Tiểu Khê! Mày bám lấy Lục Cảnh Hành cũng vô ích thôi!"
"Người ta nói anh c.h.ế.t em nối dõi! Lục Cảnh Lương chếc rồi, tao với Tiểu Bình Quả chính là trách nhiệm của Lục Cảnh Hành nhà mày!"
"Đừng nói bây giờ chúng mày chưa cưới, kể cả cưới rồi, mày tin không, tao cũng có thể khiến nó ly hôn với mày để cưới tao!"
Kiều Nguyệt Bạch bế Tiểu Bình Quả, nước bọt từ miệng ả b.ắ.n tứ tung về phía tôi.
Ánh nắng xuyên qua tán cây cổ thụ, lốm đốm chiếu xuống mặt đất.
Tôi nhìn cái miệng đang không ngừng đóng mở của Kiều Nguyệt Bạch.
Mình... trọng sinh rồi sao?
2
Kiếp trước cũng vào ngày này, Kiều Nguyệt Bạch thấy tôi và Lục Cảnh Hành sắp cưới thật rồi, đến trứng gà đỏ cũng đã phát đi không ít.
Ả liền sốt ruột.
Đến gây sự.
Ném vỡ bát đũa và trứng của tôi, chế nhạo tôi một trận, lấy đi ba miếng thịt lạp trong nhà, rồi mới vênh váo bỏ đi.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nhẫn nhịn, kết hôn với Lục Cảnh Hành.
Tôi của lúc đó, thật ngốc nghếch biết bao.
Cứ ngỡ kết hôn là chuyện của hai người.
Nhưng Lục Cảnh Hành luôn ghi nhớ ơn nghĩa anh trai Lục Cảnh Lương vì nuôi hắn ăn học đại học mà lao lực mỗi ngày, cuối cùng mắc bệnh lao phổi qua đời.
Nên Kiều Nguyệt Bạch, một góa phụ không có việc làm, lại có thể không ngừng mua quần áo mới.
Không chỉ một lần tôi thấy trong sân nhà đó, những chiếc váy liền màu trắng sạch sẽ và đủ loại quần áo thời thượng Kiều Nguyệt Bạch đã giặt xong, phơi đầy cả sào tre.
Còn tôi, với tư cách là vợ của Lục Cảnh Hành, chỉ đáng mặc lại quần áo cũ Kiều Nguyệt Bạch không mặc nữa.
Thường thì bên cửa nhà ả còn có một chậu quần áo ngâm sẵn.
Chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông và bộ đồ nữ màu hồng cánh sen quấn lấy nhau, như đang âm thầm chế nhạo tôi.
Họ mới là người một nhà.
Sau khi anh trai Lục Cảnh Hành mất, Kiều Nguyệt Bạch bỗng trở nên yếu đuối.
Ả lấy cớ con cái, thường xuyên gọi Lục Cảnh Hành về nhà.
Thậm chí, Lục Cảnh Hành nhiều lần lén lút mang tiền về nhà đó.
Ngay cả sau này khi chúng tôi có con, con của tôi cũng phải nhường nhịn con của Kiều Nguyệt Bạch đủ đường.
Trường tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-chi-dau-tai-quai/1.html.]
Quần áo mới.
Cơ hội việc làm tốt.
Thậm chí.
Nhà cưới.
Đúng vậy, khi con trai kết hôn, Lục Cảnh Hành mua một căn hộ rộng rãi tặng cho cháu trai.
Con trai tôi lại chỉ có thể kết hôn trong căn nhà cũ.
Ngay cả khi con dâu sinh cháu nội, hắn cũng chưa từng liếc nhìn một lần.
Ngược lại, coi con của cháu trai như báu vật.
Những chuyện tương tự như vậy nhiều không kể xiết.
Kiếp trước, chuyện tôi hối hận nhất chính là cố chấp kết hôn với Lục Cảnh Hành.
Mãi đến chiều tối Lục Cảnh Hành mới đến.
3
"Xin lỗi Tiểu Khê, anh không ngờ chị dâu lại đến gây sự nữa."
"Mấy hôm nay nhà máy bận, chị ấy tưởng anh bỏ mặc chị ấy và Tiểu Bình Quả, lại thêm biết chúng ta sắp cưới nên mới tức giận như vậy, em đừng chấp nhặt chị ấy."
Giọng Lục Cảnh Hành rất hay, như suối nguồn trong vắt, thanh thoát và du dương.
Trước đây nhiều lúc tôi đều cảm thán, anh không nên làm kế toán ở nhà máy, mà nên đi làm phát thanh viên mới phải.
Gương mặt này, cộng thêm giọng nói này, chắc chắn làm mê mẩn cả đám phụ nữ.
Nhưng bây giờ nghe anh nói chuyện, thậm chí nhìn góc nghiêng tuấn tú của anh, lòng tôi lại khó mà gợn sóng.
Có lẽ là vì đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
Bởi vì chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Kiều Nguyệt Bạch, cả đời này Lục Cảnh Hành chưa bao giờ đứng về phía tôi.
Anh im lặng giúp tôi dọn dẹp đống bừa bộn trên đất, rồi lại đi mua bát đũa mới về.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lúc về, anh mang theo không ít thức ăn, nấu ba món mặn một món canh.
Ăn cơm xong, Lục Cảnh Hành đi rửa bát, lại lấy phích nước nóng pha sẵn nước, bảo tôi mau đi tắm.
Khi anh nhìn tôi khó khăn đứng dậy từ ghế, lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn.
"Em bị thương à?"
Nếu là kiếp trước, tôi chắc chắn sẽ rơi nước mắt.
Kể hết ấm ức trong lòng cho anh nghe.
Rồi sau khi anh dỗ dành tôi vài câu lấy lệ, tôi lại chẳng còn tính toán gì nữa.
Thôi bỏ đi.
Kiếp trước thất vọng quá nhiều rồi, bây giờ nói gì cũng vô nghĩa.
Tôi thậm chí còn chẳng muốn nói nhiều lời.
"Không sao, ngồi lâu nên vậy thôi."