Bà Hoàng lạnh lùng nói: “Thằng Cả, ngày xưa thành tích của em gái còn tốt hơn con, chính con nói mình là con trưởng trong nhà, phải gánh vác trách nhiệm gia đình này, quỳ trước mặt cả nhà nói, sau này mỗi một đồng tiền mình kiếm được đều sẽ tiêu vào gia đình. Bố mẹ đã dốc cạn của cải mới lo cho con được suất vào trường Đại học Công Nông Binh.”
“Học xong đại học, mày lại nói phải lo lót quan hệ, tranh thủ được phân công công việc tốt hơn, lấy hết tiền lương bố mẹ và em Ba, em Năm dành dụm mấy năm trời, nói sau này kiếm được nhiều tiền hơn, báo đáp bố mẹ, còn cả các em nữa!”
“Những điều đó mày đã làm được chưa? Tiền em Ba, em Năm làm công nhân học việc nuôi mày ăn học, mày đã trả chưa! Có cảm ơn một câu nào không? Em gái lớn thay mày đi lao động ở nông thôn, bao nhiêu năm nay nó chịu bao nhiêu khổ cực, mày có hỏi han một câu nào không?”
“Con Cả, làm người không thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho bản thân mình!”
Mặt Lý Văn Quốc trắng bệch.
Con thứ ba Lý Văn Thắng và con thứ năm Lý Văn Kiệt đều sa sầm mặt, ngay cả Lý Tú Lan nhỏ tuổi nhất cũng căm ghét nhìn anh cả chị dâu, ngày trước cô còn nhỏ, không góp tiền, nhưng nhà thiếu điều ăn cám nuốt rau, cảm giác đói bụng cô nhớ rất rõ!
Bà Hoàng trầm ngâm nhìn đứa con trưởng này, bà không phải muốn đòi lại công bằng cho những đứa con khác, nhưng bà muốn để thằng cả hiểu, từng món nợ này, mọi người trong lòng đều ghi nhớ!
Tại sao kiếp trước mấy anh em lại gây gổ như kẻ thù, gốc rễ chính là ở thằng cả này!
“Trong khu tập thể này cũng không chỉ có mình mày là sinh viên đại học, người ta hàng tháng nhận trợ cấp còn gửi về nhà, chỉ có mày, chỉ biết moi tiền của nhà. Bây giờ đi làm mấy năm rồi, lương của mày đâu?”
Vương Sở Hồng thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo Lý Văn Quốc ra: “Lời này là ý gì! Cha mẹ nuôi con cái là chuyện đương nhiên! Nhà nào mà chẳng phải người già bù đắp cho người trẻ, nhà lại không thiếu ăn thiếu mặc, có cần phải tính toán rõ ràng như vậy không!”
Ông Lý nghe vậy tức đến run người.
Thật ra ông cũng sớm đã không hài lòng với vợ chồng con cả rồi, chỉ là người già đều muốn gia đình hòa thuận, không muốn gây chuyện, nhưng bây giờ lời đã nói đến đây, lửa giận của ông cũng bùng lên, vớ lấy cây phất trần xông về phía con cả.
Lý Văn Quốc giật mình: “Bố, có gì từ từ nói! Đừng động thủ! Động thủ không giải quyết được vấn đề!”
Ông Lý giơ cây phất trần: “Được! Mày nói! Giải quyết thế nào!”
Cả nhà mười mấy con mắt đổ dồn vào Lý Văn Quốc.
Lý Văn Quốc biết mình không trốn được nữa rồi.
Chuyện hôm nay không giải quyết, sau này nó cũng đừng hòng lấy được một xu nào từ tay ông bà già.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-80-ba-lao-trong-sinh-khong-co-ban-tay-vang/chuong-12.html.]
“Bố mẹ, con thấy nhà tạm thời không cần dùng đến tiền gì, nên mới không nhắc đến chuyện lương bổng, không ngờ nhà lại có ác cảm lớn với con như vậy, nếu đã thế, mỗi tháng con sẽ nộp một nửa lương về nhà!”
“Lý Văn Quốc! Tôi đồng ý chưa!” Vương Sở Hồng vừa nghe phải nộp lương, lập tức nổi đóa.
“Sở Hồng! Tiền này anh phải đưa cho nhà! Nếu không, sau này anh làm anh cả, còn làm gương cho các em thế nào được!”
Lý Văn Quốc liên tục nháy mắt ra hiệu cho Vương Sở Hồng, họ nộp, người khác cũng phải nộp!
Đến lúc anh ta cần tiền, cũng có lý do để xin nhà, hơn nữa còn lấy được nhiều hơn!
Bà Hoàng ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cái gì gọi là không nộp lương thì mọi người có ác cảm với hắn?
Cái gì gọi là sau này không thể làm gương cho các em?
Đúng là câu nào cũng tính toán! Kiếp trước sao bà lại tin một kẻ như vậy có thể nuôi mình lúc về già?
“Thằng Cả, vợ chồng chúng mày một đứa làm đĩ, một đứa dựng bia, đừng có ở đây mà hát tuồng mặt đỏ mặt trắng với tao! Nhà này không ai là đồ ngốc cả!”
Mặt Lý Văn Quốc lập tức xanh mét.
Mẹ nó biết nó nghĩ gì!
Vương Sở Hồng cũng kinh ngạc nhìn mẹ chồng, ai là con đĩ? Ai là cái bia?
Vẻ mặt của những người còn lại thì rất đáng suy ngẫm, họ sớm đã muốn chửi anh cả như vậy rồi! Cậy mình là anh cả, ăn nhiều chiếm nhiều không nói, lại còn cứ phải giương cao ngọn cờ rạng danh tổ tông, không ai giả tạo hơn anh ta!
Lý Văn Quốc mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, đợi lãnh lương, con lập tức đưa một nửa về nhà.”
“Không được! Tôi quyết không đồng ý!” Vương Sở Hồng nghiến chặt răng, cô không có việc làm, một nửa lương của chồng nộp đi, cuộc sống này còn sống được không?!
Bà Hoàng suýt nữa thì đồng ý, bây giờ xem ra mình vẫn còn quá nhân từ!
“Con dâu cả, căn nhà mẹ đẻ con đang ở, có phải là do đơn vị của Văn Quốc phân cho không!” Kiếp trước Bà Hoàng là lúc gia đình con cả bán nhà đi nước ngoài mới biết chuyện này, khổ cho nó tự nguyện chen chúc cùng gia đình, nhường nhà cho bố vợ ở!