[Thập Niên 70] Xuống Thôn Vớ Được Chồng Nhặt - Chương 7 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-04-10 04:04:53
Lượt xem: 1,006
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cô không sao chứ, đồng chí? Có cần tôi cõng cô không?" Tôi vô thức định dừng xe để giúp đỡ, không ngờ người đứng cạnh Tô Linh Linh đã nhanh chóng đỡ cô ấy dậy, không chỉ kịp thời hỏi han tình hình mà còn định cõng cô ấy.
"Chưa tới làng mà đã bắt đầu bày trò rồi, giờ còn cách làng Bạch Sơn tận mười dặm, cõng nổi không?"
Trước khi Tô Linh Linh kịp đồng ý, Lý Đông Lương, người ngồi sau xe, đã chen vào.
Lý Đông Lương vốn nổi tiếng là người ăn nói cay nghiệt, nhưng mà một cô gái mới ra ngoài như Tô Linh Linh sao có thể để người ta bị trẹo chân rồi tự mình đi được?
Thấy người tri thức mới đến định đỡ Tô Linh Linh nhưng không dám lên tiếng, cuối cùng tôi vẫn dừng xe lại, lên tiếng ngăn cản: "Ngồi cạnh tôi đi, dù sao tôi cũng đang lái xe, còn có thể chỗ này ngồi thêm một người."
Lúc đó, Tô Linh Linh rất tinh ý, vội vàng vừa trèo lên xe vừa cảm ơn tôi: "Cảm ơn anh, đồng chí."
Cô ấy rất sợ lạnh, chiếc khăn quàng đỏ rực quấn chặt quanh cổ, mặt gần như bị che kín, dường như vẫn chưa đủ, cô ấy còn kéo lên thêm một chút, vừa sửa lại khăn vừa liếc nhìn tôi qua khóe mắt.
"Đồng chí, tôi có mang thêm một chiếc khăn quàng, hay là anh quàng tạm đi, như vậy không sợ bị lạnh mặt à?"
Tô Linh Linh quay người, lục lọi trong hành lý rồi đưa cho tôi một chiếc khăn bông trắng tinh.
Chiếc khăn quàng mới tinh, mềm mại và phồng lên, còn có những họa tiết tinh xảo.
"Không cần đâu, tôi không lạnh." Tôi phản xạ từ chối ngay lập tức.
Một món đồ tốt như thế, cô ấy lại cho tôi, một tri thức nghèo, không phải là phí phạm sao?
Tôi nghĩ cô ấy sẽ dừng lại ở đây, vì giờ đây ai mà không giữ lấy những đồ tốt như vậy, một chiếc khăn mới là thứ quý giá không thể tùy tiện cho người khác. Thế mà không ngờ, ngay sau đó, cô gái nhỏ lại nói: "Đồng chí, vì anh đã giúp tôi, vậy anh cứ quàng đi, đừng từ chối, nếu không tôi thấy ngại lắm, phải xuống xe thôi."
Tôi đành nhận lấy chiếc khăn, quàng quanh cổ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
... Ôi, ấm quá.
2. Ấn tượng thứ hai của tôi về Tô Linh Linh là táo bạo và liều lĩnh.
Tôi đã quên mất là vào ngày nào, nhưng vẫn nhớ mình đã bị mọi người trong làng giao cho công việc cực nhọc nhất, làm cả ngày đến kiệt sức mới quay về điểm tri thức. Khi tôi về đến phòng, mệt mỏi nằm vật xuống giường, cảm giác như cuộc sống này chẳng có hồi kết, thì một vật sáng loáng đã thu hút sự chú ý của tôi.
Một chiếc đồng hồ nam mới tinh.
Chiếc đồng hồ được đặt cẩn thận trên chiếc khăn tay của Tô Linh Linh, món đồ tinh xảo này hoàn toàn trái ngược với căn phòng tồi tàn. Tôi nhận ra chiếc khăn tay là của cô ấy, suy đoán chiếc đồng hồ này cũng thuộc về Tô Linh Linh, nhưng tại sao cô ấy lại gửi đồng hồ cho tôi?
Nhớ lại trên tay Tô Linh Linh cũng có một chiếc đồng hồ kiểu tương tự, trong đầu tôi lướt qua hàng trăm suy nghĩ, nhưng cuối cùng tôi đã kìm nén lại, đứng dậy lấy chiếc đồng hồ, chuẩn bị trả lại cho chủ nhân của nó.
"Cảm ơn cô đã tặng đồng hồ, nhưng nó quá quý giá, tôi không thể nhận."
Tôi tìm đến Tô Linh Linh, lời vừa ra đến miệng tôi không biết phải nói sao, lúc đầu định nói một cách nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại nghe cứng nhắc và lạnh lùng, thật là tệ.
"Tại sao lại không nhận? Tôi đã lựa rất lâu đó."
Cô ấy lộ vẻ mặt không vui, trong ánh sáng mờ mịt, tôi thoáng thấy cô ấy nhíu mày, lòng tôi bất chợt thấy nhói đau.
"Không công không nhận lễ vật, mấy ngày nay tôi làm việc thay cô, thật sự không xứng với chiếc đồng hồ này." Tôi giải thích, không muốn cô ấy quá buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-70-xuong-thon-vo-duoc-chong-nhat/chuong-7-het.html.]
Nhưng không ngờ cô ấy lại nói: "Anh là đồ ngốc, chẳng lẽ không nhận ra tôi có ý với anh sao? Tôi tặng đồng hồ cho anh là muốn làm bạn trai của tôi đấy!"
Phản ứng đầu tiên của tôi là thở phào nhẹ nhõm, may là trời đã tối, nếu không Tô Linh Linh sẽ nhìn thấy khuôn mặt tôi đỏ bừng như thế nào.
Phản ứng thứ hai là hoảng hốt. Tô Linh Linh quá táo bạo rồi, bây giờ nam nữ không thể dễ dàng nói những lời như thế này.
Tôi không thể làm cô ấy tổn thương.
Khi lý trí cuối cùng cũng quay lại, tôi mạnh mẽ gạt tay cô ấy ra khỏi eo mình, rồi quay lại phòng.
Lần này tôi sẽ tự kiềm chế bản thân, nhưng lần sau thì sao?
Tôi quyết định giữ khoảng cách.
Nhưng rồi khi thực sự làm như vậy, tôi rất nhanh cảm thấy hối hận.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô ấy, dù tôi là người quyết định tránh xa, sao lòng tôi lại khó chịu đến vậy?
Có lẽ tôi quả thật là người thiếu quyết đoán.
Thôi thì, đến đây thôi. Nếu cô ấy còn tìm tôi, có lẽ tôi sẽ quên đi sự nghèo khó, quên đi khổ sở, và chọn ở bên cô ấy, dù hy vọng có thể rất mong manh.
3. Ấn tượng thứ ba của tôi về Tô Linh Linh là hoàn hảo.
Giống như dãy số Fibonacci đối với người thiết kế, không biết từ khi nào, Tô Linh Linh dần trở thành người mà trong mắt tôi chẳng còn bất kỳ khiếm khuyết nào.
Cô ấy đi lại thật đáng yêu, ăn uống thì ngoan ngoãn, giọng nói lại nhẹ nhàng dễ nghe. Cô ấy rõ ràng cũng là một con người, nhưng sao lại tỏa sáng như vậy?
Hôm nay, đội sản xuất gọi tụ họp các tri thức đi họp, tôi chú ý thấy Tô Linh Linh lén lút rời đi giữa chừng.
Cô ấy sẽ đi đâu nhỉ?
Tôi phát hiện mình đang lo lắng đến mức không chịu nổi, mà tối nay cuộc họp cứ kéo dài mãi, tôi chỉ đành về trước.
Quay về điểm tri thức, tôi thấy trong phòng Tô Linh Linh không có ai, nhưng cửa phòng tôi lại có một khe hở.
Tôi đẩy cửa, trên giường có một đống chăn nhô lên.
Tiến lại gần, tôi nhẹ nhàng vén chăn lên.
Cô ấy đang gối lên tay, hơi thở nhẹ nhàng, đã ngủ say rồi.
Nếu như trước đây, tôi còn cố kìm nén cảm xúc của mình, thì đến lúc này, tôi đã bắt đầu để cho bản thân hoàn toàn rơi vào cảm giác này.
Tôi thích cô ấy.
Sau đêm nay, dù có chuyện gì xảy ra trong những ngày sau, tôi sẽ không buông tay nữa.
Hết.