[Thập Niên 70] Xuống Thôn Vớ Được Chồng Nhặt - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-10 04:02:14
Lượt xem: 1,269

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra năm nay tôi cũng đến tuổi bàn chuyện cưới xin rồi, mẹ đã giới thiệu cho mấy cậu trai nhà có điều kiện, nhưng tôi chẳng ưng ai cả. Vì tôi là người nông cạn, điều tôi coi trọng nhất… vẫn là gương mặt.

 

Mẹ tôi bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu rõ tính nết của tôi. Không ngờ còn chưa kịp tìm cho tôi một anh chàng đẹp trai để xem mắt thì tôi đã bị điều xuống nông thôn rồi.  

 

Kết quả là, người đàn ông nơi thôn quê này lại đúng chuẩn gu thẩm mỹ của tôi.  

 

Sau khi trở lại điểm tập kết của nhóm tri thức trẻ, anh cùng cựu tri thức khác giúp chúng tôi dỡ hành lý xuống từng món một, tạm thời để trong sân.  

 

Chờ bọn tôi chọn phòng xong thì sẽ chuyển hành lý vào, dọn dẹp và ổn định chỗ ở.  

 

Điểm tập kết là một sân lớn, chia thành nhiều gian phòng nhỏ.  

 

Mỗi phòng chỉ có một chiếc giường và cái bàn đơn sơ, điều kiện ở thôn Hắc Sơn rất tệ, điểm tri thức này còn chưa có điện, chỉ dùng tạm vài cây đèn dầu le lói ánh vàng sậm.  

 

Cửa sổ trong phòng đều bị đóng kín bằng chăn bông cũ nát, chỉ đủ ngăn chút gió lạnh. Ai thấy lạnh quá thì nhiều lắm cũng chỉ biết chườm túi nước nóng. Đến cái ghế ngồi cũng chẳng có, phòng nào cũng xập xệ như nhau.

 

Nếu không phải vì đã trông thấy anh tri thức đẹp trai kia, có lẽ chỉ cần nhìn thấy chỗ ở thế này là tôi đã làm ầm lên rồi.  

 

Nhưng giờ trong lòng tôi có tính toán khác, điều kiện ở tạm thì xếp sau cũng được.  

 

Tôi đảo mắt quanh sân, rồi kéo tay một cô gái tri thức ăn mặc giản dị, đang mặc bộ đồ công nhân màu xanh lam, lặng lẽ nhét cho cô ấy một tờ "đại đoàn kết*".  

(*) Tương đương với 10 NDT, thời đó là một khoản tiền khá lớn.

 

“Đồng chí, cô làm gì vậy?!”  

 

Cô gái kia sững người, rồi nhìn thấy tờ tiền trong tay thì giật mình thót lên.  

 

“Tôi chỉ muốn hỏi đồng chí đánh xe kia ở phòng nào thôi. Tiền này cô cứ giữ lấy, đừng nói cho ai biết là được.”  

 

Thấy có người vì muốn biết chỗ ở của một anh chàng nghèo mà chịu chi hẳn một tờ đại đoàn kết, cô gái tri thức lập tức thay đổi thái độ.  

 

Cô ấy nói cho tôi biết người đánh xe tên là Tô Mặc Bạch, phòng thứ hai từ cuối lên là phòng của anh.  

 

“Cảm ơn cô nhiều nhé.”  

 

Tôi mỉm cười với cô ấy, đang định kéo hành lý đến gian phòng kế bên phòng Tô Mặc Bạch thì cô gái kia lại chần chừ, kéo tay tôi lại, ghé sát tai nói nhỏ:  

 

“Cô là người mới nên chưa biết tình hình. Đồng chí Tô Mặc Bạch kia xuất thân không tốt đâu, cha mẹ đều là phần tử xấu, bị đưa đi cải tạo mấy năm trước, c.h.ế.t cả ở nông trường rồi. Nhà anh ta không có ai thân thích, trong tay cũng chẳng có tiền hay phiếu gì, chỉ được cái mặt mũi sáng sủa thôi. Nếu cô thật sự để ý đến anh ta… e là chỉ chuốc khổ vào thân.”  

 

“Không sao cả.”  

 

Tôi cười, vỗ nhẹ lên tay cô ấy, rồi dứt khoát kéo hành lý về gian phòng đầu tiên từ cuối lên… tức là sát vách phòng Tô Mặc Bạch.  

 

Tối hôm đó, để đón tiếp lứa tri thức trẻ mới về, mấy anh chị kỳ cựu cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm nấu bằng nồi lớn, nghe đâu còn đặc biệt đổi trứng gà trong làng về để làm.  

 

Tôi nhìn những món chay trên bàn, giữa đó là một đĩa trứng xào bé tí teo, chẳng buồn nuốt, ánh mắt thì lặng lẽ dừng lại trên người Tô Mặc Bạch.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-70-xuong-thon-vo-duoc-chong-nhat/chuong-2.html.]

 

Anh rất quy tắc… dùng bát đũa không gây tiếng động, ăn uống cũng không phát ra âm thanh gì, lưng lúc nào cũng giữ thẳng tắp.  

 

Dù không chủ động gắp món trứng duy nhất trên bàn, dù ăn mặc tồi tàn nhất trong nhóm tri thức, nhưng khí chất toát ra lại không ai che lấp được.  

 

Tôi càng nhìn càng vừa mắt. Chàng trai nghèo ở thôn quê này lại còn xuất sắc hơn mấy cậu ấm mà mẹ tôi giới thiệu ở Hải Thị. Tôi nghĩ vậy, vừa bưng bát ăn lấy lệ, vừa chú ý thấy Tô Mặc Bạch đứng dậy thì cũng vội gắp vài đũa rồi rời khỏi bàn.  

 

Tôi về phòng, lấy tuýp thuốc trị chàm và một đôi găng tay len mẹ đã chuẩn bị sẵn, gói lại bằng khăn tay.  

 

Chờ lúc không ai chú ý, tôi lặng lẽ bước sang phòng bên cạnh, đưa cho Tô Mặc Bạch, lúc này anh đang ngồi bên giường đọc sách.  

 

“Đồng chí, cảm ơn hôm nay anh đã phá lệ cho tôi ngồi xe, đây là chút tấm lòng của tôi.”  

 

Tôi đưa đồ cho anh, hai bàn tay vô tình chạm vào nhau. Ngón tay anh lạnh như băng, làn da trắng nhợt nhưng ửng hồng nơi đầu ngón khiến tôi không khỏi liếc nhìn thêm một chút.  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Tôi không thể nhận đồ của cô.”

 

Người đàn ông đặt cuốn sách xuống, có vẻ không ngờ tôi lại đột ngột vào phòng, chau mày từ chối:  

 

“Chỉ là cho cô ngồi nhờ xe thôi mà, chưa nói lần này đón tri thức trẻ là việc miễn phí, kể cả ngồi xe bò thu phí trong huyện thì cũng chỉ mấy xu là cùng.”  

 

“Thật ra cũng không chỉ vì chuyện ngồi xe đâu.” Thấy anh vẫn kiên quyết, tôi đảo mắt, nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ khác: “Tôi mới đến thì bị trẹo chân, làm gì cũng bất tiện. Nhưng điểm tri thức là nơi ăn chung, ai cũng phải góp sức làm việc. Tôi muốn làm phiền anh, liệu anh có thể giúp tôi gánh vác mấy hôm được không? Tôi thật sự không muốn phiền anh, nhưng ngoài anh ra thì tôi chẳng quen ai cả… Ngoài những thứ này, tôi có thể đưa thêm cho anh vài thứ khác nữa.”  

 

Giọng tôi đầy vẻ tội nghiệp, người đàn ông nghe lý do đó thì cũng không tiện từ chối nữa, đành vươn tay nhận lấy đồ:  

 

“Được rồi, mấy hôm nay mấy việc như chẻ củi, gánh nước, nấu ăn tôi làm giúp cô. Còn chuyện ra đồng thì cứ tạm hoãn mấy hôm, tôi sẽ nói với đội trưởng sản xuất một tiếng, còn mấy thứ khác thì khỏi, có thế này là đủ rồi.”  

 

“Cảm ơn anh nhiều lắm, đồng chí. À, tôi vẫn chưa biết nên gọi anh thế nào?”  

 

Tôi ra vẻ xúc động, không quên làm bộ làm tịch hỏi tên anh, còn chủ động đưa tay ra muốn bắt tay.  

 

“Tô Mặc Bạch.”  

 

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.  

 

Tôi không nhịn được, ngón cái khẽ miết lên mu bàn tay trắng nõn của anh. Trước khi anh phát hiện ra điều gì đó bất thường, tôi đã kịp rút tay lại.  

 

“Rất vui được quen biết anh, đồng chí Tô Mặc Bạch. Tôi là Tôn Lâm Lâm, vài ngày tới làm phiền anh rồi.”  

 

Tôi làm bộ cảm kích, Tô Mặc Bạch không bắt lỗi được gì, dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cũng chỉ có thể gật đầu.  

 

Tôi biết dừng đúng lúc, quay người rời khỏi, còn không quên khép cửa lại.  

 

Những ngày sau đó, Tô Mặc Bạch quả thật làm hết việc vặt trong điểm tri thức thay tôi.  

 

Đến phiên tôi phải lao động thì anh sẽ chẻ củi từ sớm, còn gánh nước giặt luôn cả đồ bẩn của tôi.  

 

Loading...