Thập Niên 70, Tôi “Buff Bẩn” Anh Chàng Cựu Quân Nhân Cục Súc Thành Đại Gia! - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-11-21 16:24:02
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Editor: Tôm
Vài câu của Khương Trừng khiến sắc mặt Hà Đan tái mét, khó coi tột độ.
Mẹ Lâm xong chút động lòng, nhưng vẫn lo ngại sáu trăm tệ là của Hà Đan, nhất thời dám gì.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Nghĩ , Lâm vội nắm tay Hà Đan: "Khương Trừng, con đừng mà ly gián, coi Hà Đan chẳng khác nào con gái ruột!"
Khương Trừng bật , giọng trong trẻo mà mạnh mẽ: "Danh xưng con gái ruột của thím rẻ mạt thật."
Nghe Khương Trừng nhắc, mới nhớ hôm qua Lâm cũng y hệt với cô.
"Mẹ, con tin , chúng là một nhà mà." Hà Đan nhanh trí đáp, tạo bậc thang cho Lâm xuống nước.
Mẹ Lâm lập tức lấy giọng điệu chắc chắn: " thế, chúng mới thực sự là một nhà!"
Khương Trừng mặc kệ giọng mỉa mai the thé của Lâm, cô xoay , phóng khoáng vẫy tay ngân nga hát nhỏ: "Cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa tìm đậu xanh, đúng là một nhà! Khổ một , sướng cả gia đình, quả báo, chỉ là đến lúc thôi."
Khương Trừng cứ thế buông lời châm biếm bước nhà họ Thẩm. Cửa đóng , ngăn cách tất cả ánh mắt bên ngoài.
Mẹ Lâm tức nổ phổi, cảm thấy Khương Trừng đang nguyền rủa bóng gió chế giễu nhưng dám hó hé nửa lời.
Hôm qua Lâm Thành Viễn dặn dạo im lặng tiếng, nếu công việc của gặp chuyện thì thiệt hại lớn.
Bao nhiêu oán khí trong lòng Lâm chỉ thể trút lên Lâm Kiều Kiều đang ngơ ngác: "Còn gì nữa? Nhìn hoa ! Suốt ngày chẳng gì, mở miệng là chỉ ăn! Hôm nay mày nấu cơm !"
Lâm Kiều Kiều Lâm c.h.ử.i cho một trận, cuối cùng cũng hồn: "Mẹ ơi, Khương Trừng cô ..."
"Đừng nhắc đến nó với tao!" Mẹ Lâm bực bội vì sự chậm chạp của Lâm Kiều Kiều. Có bản lĩnh thì đè bẹp Khương Trừng , đằng chẳng gì còn rước họa .
Lâm Kiều Kiều bĩu môi: "Mẹ, con nấu cơm ?"
"Không nấu thì học hả!" Mẹ Lâm bực dọc quát, một hồi tranh cãi về việc ai nấu cơm.
Cuối cùng, Lâm cùng Hà Đan bếp, Lâm Kiều Kiều cũng thoát .
Khương Trừng chẳng thèm để ý đến những chuyện đó. Nhà họ Lâm còn khối chuyện để mà lục đục!
Lúc , tại nhà họ Thẩm đối diện, Khương Trừng lấy tám viên kẹo trái cây, cho Thẩm Tinh, Thẩm Nguyệt, bà cô Thẩm mỗi hai viên, tự bỏ miệng một viên: "Ăn cho ngọt miệng nào."
Thẩm Tinh và Thẩm Nguyệt bà cô Thẩm.
Bà cô Thẩm từ chối.
"Dì Thẩm, lúc nãy dì giúp cháu chuyện , giờ cháu mời dì viên kẹo cảm ơn, chẳng lẽ dì thấy ít nên từ chối ạ?"
Bà cô Thẩm cạn lời. Dì tuy hiểu rõ Khương Trừng lắm, nhưng cảm thấy cô gái chuyện lý.
"Được , ăn ." Bà cô Thẩm đồng ý. Thẩm Tinh và Thẩm Nguyệt cảm ơn, nhận kẹo bóc vỏ nhưng vứt mà cẩn thận kẹp sách.
Hương cam thoang thoảng khắp gian bếp nhỏ, ngọt ngào thấm lòng.
Bữa tối bánh ngô từ ngũ cốc, canh rau cải trắng và dưa cải bẹ muối.
Sau bữa tối, bà cô Thẩm rửa bát. Khương Trừng thấy thì xem hai đứa nhỏ bài tập.
Thẩm Tinh học lớp hai, Thẩm Nguyệt học mẫu giáo lớp năm tuổi, tháng Chín tới lớp một.
Khương Trừng thấy Thẩm Tinh sai bài toán thì nhắc, bé sửa gật đầu: " ."
"Chị Khương Trừng, họ chị học, chị những cái ?"
Khương Trừng cầm quyển sách Tiếng Việt lớp một, ngón trỏ nhẹ nhàng lật một trang, giọng bình thản: "Bởi vì chị trời phú thông minh, tài năng khó bỏ."
Thẩm Tinh tròn mắt, tâm hồn nhỏ bé chấn động: Người thể tự khen như ?
"Không là trời sinh xinh khó mà bỏ qua ?"
Khương Trừng đặt sách xuống, thẳng mắt Thẩm Tinh nghiêm túc: "Thẩm Tinh, chị cho em một điều, đời luôn những đặc biệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-nien-70-toi-buff-ban-anh-chang-cuu-quan-nhan-cuc-suc-thanh-dai-gia/chuong-11.html.]
"Ví dụ như chị đây, xinh tài năng xuất chúng. Đôi khi chị cũng nghĩ, đúng là chừa cho khác con đường sống, sinh chị, còn sinh đám đông?"
Thẩm Tinh gượng . Cậu bé sai , chỉ thể tự khen như , mà còn thể khen một cách quá đáng hơn nữa.
"Chị nhất!" Thẩm Nguyệt bên cạnh nghĩ nhiều, cô bé chỉ thích gương mặt của Khương Trừng, là thấy vui.
Khương Trừng sang Thẩm Nguyệt, ngón trỏ khẽ chạm chóp mũi nhỏ xíu của cô bé: "Có mắt , tiền đồ!"
Thẩm Nguyệt Khương Trừng chọc , há miệng lộ chiếc răng sún vội lấy hai tay che miệng, đáng yêu vô cùng.
Ba vui vẻ, bà cô Thẩm rửa bát xong thấy cảnh mà rơi nước mắt. Hai đứa trẻ bao lâu vui như ?
Khương Trừng ngẩng đầu, bà cô Thẩm dậy: "Dì Thẩm, cháu đăng ký học bổ túc buổi tối một chuyến."
"Ồ? Tốt ! Đây, bà đèn pin, cháu cầm lấy soi đường, về sớm nhé, nhớ đường lớn."
"Vâng, cháu sẽ nhanh về nhanh ạ."
Khương Trừng cầm chiếc đèn pin màu bạc, đeo túi vải xanh một bên vai rời khỏi khu nhà tập thể, về phía trường học bổ túc buổi tối.
Khương Trừng bao giờ nghĩ đến việc giấu dốt, chỉ giấu dốt, cô còn xây dựng hình tượng một thiên tài ngôn ngữ.
Tiếp xúc với công việc phiên dịch thực tế càng sớm, cô càng thể đóng góp sức lực của sớm hơn. Theo những gì cô , thời đại thiếu phiên dịch viên, nhiều tài liệu quan trọng cần dịch thuật.
Vừa hỏi đường, các bác gái bác trai nhiệt tình chỉ dẫn, Khương Trừng nhanh đến cổng trường học bổ túc buổi tối.
Trường học bổ túc thành lập để nâng cao trình độ văn hóa cho dân, chia thành lớp xóa mù chữ và lớp nâng cao.
Lớp xóa mù chữ thì đúng như tên gọi, còn lớp nâng cao chủ yếu do các nhà máy lớn cử đến học, khi học xong sẽ sự điều động trong công việc, hơn nữa việc cử học là miễn phí.
Những tự tìm đến học như Khương Trừng tự trả học phí và đảm bảo trường còn chỗ trống.
Sau một hồi trò chuyện mật với bác bảo vệ cổng, Khương Trừng thuận lợi tìm văn phòng để đăng ký.
Người phụ trách đăng ký là một phụ nữ, ánh mắt quét từ xuống Khương Trừng mấy . Lại thêm một dựa mặt để tìm đối tượng! Trường học bổ túc ít cán bộ tiềm năng đang theo học, mấy cô gái trẻ nhắm mà đến đây, thật là vô liêm sỉ.
Người phụ nữ "tiếp tay cho kẻ ác", bèn : "Không còn chỗ."
Khương Trừng tỏ vẻ ngạc nhiên, khó hiểu lẩm bẩm: "Chú Vương vẫn còn hai chỗ mà."
Bác Vương bảo vệ cổng: Sao tự nhiên hạ vai vế của thế ?
Nhân viên đăng ký Triệu Na trong lòng giật : Vương? Hiệu trưởng trường học bổ túc họ Vương. Hơn nữa, thực sự vẫn còn hai chỗ.
"Cô đợi một lát!" Triệu Na giả vờ lật vài tờ tài liệu, vẻ ban ơn hỏi: "Trình độ học vấn thế nào?"
"Không trình độ học vấn."
Câu trả lời của Khương Trừng khiến khóe miệng phụ nữ trĩu xuống, tỏa vẻ bực bội, tùy tiện ném cho cô một tờ giấy: "Lớp xóa mù chữ, một học kỳ bảy tệ tám hào, tự điền . Ai da, quên mất cô chữ." Vẻ hả hê và thái độ cao ngạo của phụ nữ lộ rõ khóe miệng.
" chỉ trình độ học vấn, chứ chữ." Khương Trừng cầm lấy tờ đơn thoáng qua : " cần lớp xóa mù chữ, đăng ký lớp nâng cao."
"Rầm!"
"Bảo cô gì thì đó , học ngày nào thì học cái lớp nâng cao gì!" Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ hết sức mất kiên nhẫn.
Khương Trừng hề tức giận: " đến đăng ký và trình bày lý do tại cần tham gia lớp xóa mù chữ. hỏi cô dựa lý do gì để ngăn cản đăng ký lớp nâng cao?"
"Vừa nãy cô còn chỗ, bây giờ chỗ, chẳng lẽ trường học bổ túc là nơi cô gì thì ?"
" học tập là để báo đáp Tổ quốc, góp một viên gạch nhỏ công cuộc xây dựng đất nước. Cô hết đến khác cản trở, rốt cuộc là vì ?"
Khương Trừng năng đanh thép, bên ngoài ngó , Triệu Na như đống lửa. Sao cô đến mức cản trở công cuộc xây dựng đất nước ? Cái mũ chụp lên đầu nặng quá, khiến cô thở .
Không khí im lặng mười giây. Khương Trừng nhẹ nhàng đặt tờ đơn đăng ký xuống bàn, bình tĩnh : "Chắc là cô nhầm , phiền cô đổi cho tờ khác."
Triệu Na nghiến răng gượng, đành xuống nước.
Khương Trừng đăng ký thành công, khẽ với phụ nữ: "Ngày mai gặp , chúng sẽ là những đồng chí cùng tiến bộ."
Hết chương 11.