[Thập Niên 70] Cặp Đôi Đê Tiện Nên Sống Đời Bên Nhau - C3

Cập nhật lúc: 2025-05-02 08:45:46
Lượt xem: 1,993

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Họ bước vào tưởng sẽ có những món ăn ngon, nào ngờ thấy cháo ngô, rau muống và dưa cải tôi bưng ra, sắc mặt Cố Dĩnh liền tối sầm.

 

"Bữa tối chỉ có thế này?"

 

Tôi làm bộ áy náy: "Xin lỗi, tôi đi chợ hơi muộn, chỉ còn thế này thôi. Cô ăn đỡ nhé, ngày mai nhờ Đình Sinh ra chợ mua đồ ngon đãi hai mẹ con nha."

 

Mồm mép của Cố Dĩnh kiếp trước vốn đỏng đảnh, dễ gì chịu ăn cháo ngô, thế là không màng thể diện, thẳng thừng đứng dậy bỏ đi.

 

Lương Đình Sinh nhìn mâm cơm thở dài: "Gia Ngưng, đãi khách như thế này có hơi..."

 

Tôi giả vờ ngây thơ: "Em cũng muốn đãi khách ăn ngon, nhưng hết tiền hết tem phiếu rồi, trước mặt cô Cố em ngại nói không có tiền, đành nói ngoài chợ hết hàng. Hay anh vay tiền đi chợ đi? Để em nấu lại cho?"

 

Anh ta chịu đi vay mới lạ, thời buổi này vay tiền đâu có dễ.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Lương Đình Sinh giúp Cố Dĩnh dọn nhà đến mệt lừ: "Gia Ngưng, nhà cô Cố chưa dọn xong, hay là em..."

 

Tôi thẳng thừng từ chối: "Em vừa bị trẹo lưng, đau gần c.h.ế.t sao mà dọn phụ được? Bữa tối em cũng cắn răng nấu đấy, mai em còn định xin nghỉ làm nữa."

 

Bị từ chối, Lương Đình Sinh tỏ ra thất vọng bỏ đi.

 

Kiếp trước tôi sợ nhất thấy Lương Đình Sinh thất vọng, bởi vì tôi yêu anh ta, luôn đặt anh lên hàng đầu.

 

Anh ta tưởng tôi sẽ như kiếp trước xắn tay giúp anh chăm lo cho hai mẹ con Cố Dĩnh, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

 

Bữa tối nay hai người đều không chịu ăn cơm cháo đạm bạc, tôi liền cất vào ngày mai lại lấy ra đãi khách tiếp.

 

Không có tôi cần mẫn lau dọn, Lương Đình Sinh đành xắn tay áo tự làm.

 

Ở xưởng anh ta là kỹ sư văn phòng, từ khi cưới tôi việc nhà đều do tôi lo liệu.

 

Đột nhiên phải làm việc nặng, đương nhiên là không chịu nổi.

 

Lương Đình Sinh không kỹ tính như tôi ở kiếp trước, chỉ quét qua loa căn nhà cho hai mẹ con Cố Dĩnh rồi thôi.

 

Dọn dẹp xong, tôi rón rén đưa tai nghe trộm, lập tức nghe tiếng Cố Dĩnh phàn nàn:

 

"Xong rồi đấy à? Nhà vẫn bẩn lắm, không có tủ quần áo, chăn màn thì cũ kỹ, em và Tiểu Bảo ở sao được?"

 

Lương Đình Sinh cau mày, gắt gỏng: "Cô còn muốn gì nữa? Người khác ở được sao cô lại không ở được?"

 

"Không phải là không ở được, chỉ là sao lại khác thế? Rõ ràng trước đây đâu có như vậy!"

 

Câu nói của Cố Dĩnh khiến tim tôi đập mạnh, "trước đây đâu có như vậy" là sao?

 

Ý cô ta là gì?

 

4

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/thap-nien-70-cap-doi-de-tien-nen-song-doi-ben-nhau-hzyf/c3.html.]

 

Lương Đình Sinh mệt quá không chú ý đến câu sau của Cố Dĩnh, cáu gắt đáp: "Khác chỗ nào? Tôi đã bảo cô đừng đến, cô cứ nhất quyết đòi đến, đã đến thì chấp nhận đi."

 

Thấy thái độ Lương Đình Sinh không tốt, Cố Dĩnh bèn dịu giọng làm lành: "Em sợ anh nhớ con thôi! Con không thể không có cha, người ta nói từ bé phải sống với cha mới thông minh..."

 

"Câm mồm đi!" Lương Đình Sinh hạ giọng, "Nói tầm bậy gì đấy? Cô muốn c.h.ế.t à?"

 

"Ở đây đâu có người ngoài! Chỉ có hai mình em mới dám nói chứ! Ra ngoài em biết giữ kẽ mà. Nhưng Đình Sinh, sao anh không sắm đồ mới cho mẹ con em? Em thì sao cũng được, nhưng Tiểu Bảo là con anh… anh nỡ để con dùng mấy món đồ cũ rích này, bắt nó chịu thiệt thòi sao?"

 

Lương Đình Sinh im lặng một lúc mới trả lời: "Hết tiền rồi!"

 

"Sao lại hết tiền? Chẳng phải anh để dành được hơn một nghìn đồng sao?"

 

Lương Đình Sinh ngạc nhiên nhìn Cố Dĩnh: "Một nghìn đồng nào? Sao cô biết tôi để dành hơn một nghìn đồng? Một nghìn đồng đó ở đâu ra?"

 

Cố Dĩnh cười gượng: "Em đoán mò thôi, lương anh cũng không thấp, lương của Dương Gia Ngưng cũng tạm ổn, hai người cưới nhau ba năm cũng phải để dành được kha khá chứ?"

 

"Để dành cái gì? Nhà này chỗ nào cũng cần tiền, bố mẹ, rồi hai mẹ con cô, cứ như bọn ma cà rồng suốt ngày chỉ biết hút m.á.u tôi... Tôi nói cho cô biết, là cô tự ý đến đây thì đừng có mà kêu ca cuộc sống khổ cực, thời thế đã khác xưa rồi!"

 

Nghe đến đây, tôi quay người đi về nhà.

 

Vừa đi vừa suy nghĩ về cuộc trò chuyện giữa hai người lúc nãy, Cố Dĩnh nói mọi thứ đã khác xưa.

 

Cô ta còn biết cả chuyện tôi và Lương Đình Sinh để dành hơn một nghìn đồng, là ai đã nói với cô ta?

 

Không lẽ Cố Dĩnh cũng trùng sinh?

 

6

 

Khi Lương Đình Sinh trở về, anh ta bước vào tôi lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, không thèm để ý đến anh.

 

Lương Đình Sinh ôm tôi từ phía sau, dịu dàng nói: "Gia Ngưng, chúng ta có con đi!"

 

Gả cho Lương Đình Sinh và có con với anh ta là điều tôi mơ ước cả đời trước.

 

50 năm vợ chồng, tôi mãi không thể có con.

 

Thời đó, phụ nữ không sinh được con sẽ bị người đời coi thường.

 

Tôi nghĩ lý do lớn nhất khiến tôi phải sống trong nhục nhã ở kiếp trước, chính là câu không có con của Lương Đình Sinh hay treo ở cửa miệng.

 

Nhưng anh ta lại không đối xử tệ với tôi vì điều đó.

 

Bề ngoài, Lương Đình Sinh đối với tôi khá tốt, khi mẹ anh ta chỉ vào mặt chửi tôi là gà mái không biết đẻ trứng, chính anh đã đứng ra bênh vực.

 

Vì vậy tôi tưởng rằng trong lòng Lương Đình Sinh luôn có một chỗ dành cho tôi.

 

Loading...