Lau xong, tôi bỏ vào túi: "Cảm ơn, tôi giặt xong sẽ trả lại anh."
"Nhân tiện, đồ của anh nhiều không, tôi nhờ người chuyển giúp cho."
Dương Quân Chi sững người: "Không cần, tôi tự…"
"Đi thôi." Tôi ngắt lời anh ấy.
Vừa hay, có vài thứ nên trả lại cho Bùi Thành Cảnh rồi.
Trước cửa điểm trí thức.
Bùi Thành Cảnh và Tống Vãn Thu tay trong tay bước vào ngôi nhà tranh cũ nát.
Tống Vãn Thu ngượng ngùng nói: "Anh Bùi, ở đây đơn sơ quá, không bằng nhà bên cạnh chị Giang..."
"Hay là, anh xin lỗi chị ấy, đến tìm chị ấy đi..."
Bùi Thành Cảnh liếc nhìn mạng nhện trên trần nhà, hơi nhíu mày.
Nhưng nhanh chóng, anh ta thả lỏng, cố ý nghiêm mặt hỏi Tống Vãn Thu:
"Vãn Vãn, trong mắt em, anh là đàn ông dựa vào phụ nữ để thăng tiến sao?"
Tống Vãn Thu lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải!"
"Vậy là được rồi." Bùi Thành Cảnh đặt tay lên vai cô ta, đầy tình cảm:
"Em yên tâm, ngôi nhà này chúng ta không ở lâu đâu."
"Với năng lực của anh, rất nhanh sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp."
Tống Vãn Thu vừa mừng vừa lo, vẫn bất an:
"Nhưng trước anh không nói với em, là để về thành phố mới tiếp cận chị ấy..."
Bùi Thành Cảnh ngồi xuống, khẽ cười lạnh:
"Không có cô ấy, anh tự nỗ lực cũng về được thành phố, huống chi còn có kỳ thi..."
Anh ta nuốt lại, ôm lấy Tống Vãn Thu.
"Vãn Vãn, đừng nhắc chuyện này nữa."
"Từ nay về sau, có anh ở đây, em không cần ghen tị với người phụ nữ đó."
[Đúng vậy, ai thèm căn nhà tồi tàn của nữ phụ, sau này nam chính sẽ mua biệt thự lớn cho con gái, thuê người giúp việc.]
[Bé cưng đừng xấu hổ, có nam chính ở đây, hai người chắc chắn sẽ hạnh phúc!]
[Nam chính có chí khí, quá đẹp trai!!]
Thấy tôi bước vào, Bùi Thành Cảnh lập tức đứng dậy, vẻ mặt không giấu nổi chán ghét.
"Giang Hạc Vãn, cô còn đến làm gì?"
"Tôi giờ đây đã có Vãn Vãn rồi, sau này cô đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Tống Vãn Thu đắc ý cúi mắt, không nói gì.
Nhưng tay nắm Bùi Thành Cảnh lại siết chặt hơn, như đang tuyên bố chủ quyền.
Tôi đập lá giới thiệu trong túi vào n.g.ự.c anh ta.
"Đã không dựa vào tôi, thì thư giới thiệu này, tôi cũng không cần giúp anh đưa đến đội nữa."
"Anh tự đưa đi."
"Cô!..." Bùi Thành Cảnh giật lấy, dùng sức vo viên.
"Giang Hạc Vãn, cô tưởng tôi thèm sự giúp đỡ của cô sao?"
"Loại giúp đỡ này chỉ khiến tôi ngạt thở."
[Nữ phụ giả tạo thật, tưởng nam chính còn để ý đến cô ấy sao?]
[+1, bị ghét bỏ cũng đáng lắm.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thap-nien-70-binh-luan-cuu-toi-roi-chon-toi-tam/chuong-3.html.]
[Có thể bỏ qua cảnh này không, tôi không muốn thấy nữ phụ!]
Tôi nhếch mép, không nhìn hai người đó nữa.
Vừa rời đi không bao lâu, vô số dòng chữ um tùm lướt qua:
[Cuối cùng nam nữ chính cũng hôn nhau rồi, ngọt quá đi!!!]
[Aaaaa! Thích quá! Cảnh đoàn tụ nóng bỏng này tôi thích lắm!]
[Hôn đến kéo tơ luôn, nam chính quá giỏi!]
Tôi chợt khựng lại, lòng vẫn còn chút đau nhói.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Như anh mong muốn, tôi sẽ không đeo bám anh nữa.
6
Dạo này trong làng rất nhộn nhiệt, khắp nơi lan truyền tin đồn của Bùi Thành Cảnh và Tống Vãn Thu.
Bảo anh ta tan làm là chạy về sửa nhà.
"Bình thường không thấy tiểu Bùi sốt sắng mấy, hóa ra lại cưng chiều vợ thế."
"Anh ta còn không cho tiểu Tống đi làm nữa cơ, ông nhà tôi có được một nửa của tiểu Bùi cũng đỡ! Khổ thân quá mà!"
"Ôi, cuộc sống sao mà giống nhau được, mỗi người mỗi cảnh thôi."
Tôi chạy việc cho bố, đến điểm trí thức thông báo kỳ thi giáo viên vào tuần sau.
Liền bắt gặp cảnh hai người trong sân đang khiêu vũ.
Bùi Thành Cảnh ôm eo Tống Vãn Thu, hướng dẫn cô ta theo nhịp điệu của mình.
Trăng sáng vằng vặc, trai tài gái sắc, đẹp đôi như một bức tranh.
"Ôi, xin lỗi, em lại giẫm lên chân anh rồi."
Tống Vãn Thu e thẹn cúi đầu.
Bùi Thành Cảnh hơi ngẩng cằm, cử chỉ toát lên vẻ quý phái không thuộc về thời đại này.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Không sao. Vãn Vãn của anh giỏi lắm, vừa dạy là biết ngay."
"A Cảnh, sao anh biết nhảy điệu này..."
Bùi Thành Cảnh nhướng mày: "Anh học riêng vì em đấy, thích không?"
"Thích."
[Nhìn ánh mắt của nữ phụ kìa, ganh tị đến c.h.ế.t đi được.]
[Nữ phụ quê mùa này chắc không biết đây là điệu nhảy gì đâu ha?]
[Điệu van-sơ!!! Điệu nhảy tủ của nam chính kiếp trước, từng làm bao cô gái mê mẩn.]
[Không phải nam chính học riêng cho nữ chính đâu, là do một nữ đại ca dạy đó…]
[Kéo lầu trên ra xử trảm đi, nhìn còn không hiểu sao? Nam chính chỉ giả vờ học để lợi dụng nữ đại ca thôi!!!]
Điệu nhảy kết thúc, Bùi Thành Cảnh ôm lấy Tống Vãn Thu.
"Vãn Vãn, anh muốn tổ chức tiệc đính hôn cho em."
[Chắc nam chính nhớ lại kiếp trước nữ chính lấy chồng mà chẳng có lễ cưới.]
[Anh ta mang theo nỗi xót xa trở về, huhuhu…]
"Thật sao?" Tống Vãn Thu vui chưa được bao lâu, lại ấp úng: "Nhưng tiền..."
Bùi Thành Cảnh cúi sát tai thì thầm vài câu.
Tống Vãn Thu đỏ mặt, e lệ gật đầu: "Ừm, anh cẩn thận nhé."