5
Người hầu dám lời , ngoan ngoãn dừng .
Ta tưởng rằng chuyện hôm nay, liền kể chuyện xảy ở Lâu đài Lâm An.
"A Chỉ, chuyện . Con nha đầu Bích Linh ăn cháo đá bát, dám hãm hại con, đáng phạt."
Nói xong, bà Bích Linh đầy máu, mắt đỏ hoe: " A Chỉ, nó chịu nổi ba mươi gậy? Con đây là nó c.h.ế.t đấy."
Ta khoanh tay Bích Linh, bình tĩnh : "Vậy thì để nó c.h.ế.t ."
"Sao con thể tàn nhẫn như ?" Mẹ cau mày, nghiến răng khuyên : "Tha thứ cho khác khi thể. Nha , chúng đuổi nó khỏi phủ là , hà tất g.i.ế.c tạo nghiệp chứ?"
"Còn mau dừng tay, mời lang trung đến xem cho nó!"
Bích Linh vẫn còn chút ý thức, thấy những lời liền giãy giụa : "Cảm ơn phu nhân!"
「A Nương, từng qua câu 'Chặt cỏ trừ tận gốc, gió xuân thổi mọc' ?」 Ta xoa mi tâm, trầm giọng : 「Hôm nay ả dám hủy hoại thanh danh của con, thêm lòng oán hận chất chứa, ai ngày mai ả còn giở trò gì nữa?」
「Vậy thì, cứ đánh c.h.ế.t là .」 Ta hất cằm, lệnh cho tiểu tư tiếp tục động thủ.
「A Chỉ, cha con là tướng quân, sát khí quá nặng. Mẹ ăn chay niệm Phật nhiều năm như , chính là giúp Hầu phủ tiêu trừ sát nghiệp, tính tình con giống cha con thế ?」 Mẹ tức giận, ngăn cản hầu: 「Đều động thủ!」
Tiểu tư ( hầu) khó xử .
Ta bèn xắn tay áo, tự cầm lấy roi đánh Bích Linh.
Thuở nhỏ lớn lên ở Mạc Bắc, nuôi dạy như nam nhi. Đọc binh thư, luyện võ công, đao thương kiếm kích đều tinh thông, vung một cái roi chẳng chuyện gì khó.
Thấy bản tử của sắp giáng xuống Bích Linh, nào ngờ đột nhiên lao tới, oán hận : 「Nếu con đánh ả, thì đánh !」
Hạ nhân trong phủ im thin thít, ngay cả cũng chút thể tin .
Ta tâm địa thiện lương, nhưng bà cũng đến mức vì một nha mà ầm ĩ với như chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thap-bo-sat-qgbi/chuong-4.html.]
Kết thúc của màn kịch là ném Bích Linh đầy thương tích khỏi phủ. Mẹ tức giận nhẹ, mắng lòng rắn rết.
Ta chợt nhớ tới một cảnh tượng bỏ qua ở kiếp .
Khi đó, cùng cha từ quê nhà Kim Lăng về thăm họ hàng, hôm liền đến Thôi phủ thăm .
Thấy Bích Linh ở bên cạnh hầu hạ, hỏi nguyên do.
Biết Bích Linh đuổi khỏi phủ, hề tức giận vì chuyện dơ bẩn của ả và Thôi Tụng, ngược cả đều căng thẳng.
Ta hỏi bà: 「Mẹ, ?」
Bà lúc mới hồn, vuốt ve bụng bầu bảy tháng của : 「Mẹ chỉ lo lắng cho việc sinh nở của con thôi.」
từ đó về , còn đến Thôi phủ thăm nữa.
Ngày hạ táng, linh cữu của , cúi đầu, mặt... một giọt nước mắt cũng .
Gió lạnh nổi lên, khoác chặt áo choàng, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Trước khi cha về phủ, đồng liêu kể về chuyện ở Lâu đài Lâm An.
Ông chút sợ hãi: 「A Chỉ, may mà gả con cho Thôi Tụng, ngờ là kẻ đạo đức bại hoại như .」
「Còn cả Bích Linh nữa, ngày thường trông lanh lợi lắm, mà hồ đồ đến mức , đáng lẽ lôi đánh gãy chân treo cổ lên mới .」
Ông thở dài một tiếng, nắm lấy tay : 「Nỗi oan ức của con cha đều , chỉ là con tâm địa thiện lương, sát sinh, con đừng giận bà .」
Ta trả lời, sắc mặt tái nhợt của cha, nhỏ giọng hỏi: 「Cha, cha gặp chuyện gì khó khăn triều đình ?」
「Cũng chuyện gì khó khăn.」 Cha lắc đầu, khổ: 「Hoàng thượng háo sắc, các đại thần đều chờ ở ngoài điện, nhưng ngài chậm chạp chịu lâm triều. Hôm nay khi xuất hiện, quá giờ Ngọ .」
「Mấy hôm , con gái của Từ Hàn lâm Hoàng thượng để mắt tới. Người đính ước với trong lòng , Hoàng thượng vẫn bất chấp triệu nàng cung.」
Ông cau mày, dường như bất mãn.
Ta xổm xuống, ngẩng đầu ông, hạ giọng thăm dò: 「Cha, nếu Hoàng thượng hoang dâm vô đạo như , cha từng nghĩ tới việc thế ngài ?」