THÀNH TOÀN CHO CHỒNG CŨ VÀ THANH MAI - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2024-12-02 10:07:59
Lượt xem: 267
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
31
Đến tối, Lục Cẩn Ngôn rất nhiệt tình.
Thậm chí có chút nhiệt tình thái quá, giống như hắn thật sự muốn lập tức cùng tôi sinh ra đứa con vậy.
Ngay tại lúc tôi sắp chìm đắm trong tình nùng ý mật của hắn, mũi tôi chợt thấy nóng bỏng.
Giây tiếp theo, trên ga giường có một giọt m.á.u đỏ tươi nhỏ xuống.
Tôi vội vàng bịt mũi lại.
Trong mắt Lục Cẩn Ngôn vẫn ngưng kết dục vọng nồng đậm, nhưng hắn không thể không dừng lại, “Sao đột nhiên em lại chảy m.á.u mũi thế?”
Tôi đứng dậy, vừa giải thích vừa chạy vào nhà tắm, “Có lẽ là trưa nay em ăn nhiều vải quá nên nóng trong người.”
Mỗi lần tôi ăn vải đều bị nóng đến mức chảy m.á.u cam, chuyện này Lục Cẩn Ngôn biết.
Tôi ghé vào bồn rửa mặt, rút khăn giấy, m.á.u mũi dường chảy thành dòng không ngừng tuôn ra.
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần bịt mũi khoảng năm, sáu phút là tốc độ chảy sẽ chậm lại.
Nhưng hôm nay bất kể tôi bịt mũi thế nào, chỉ cần buông tay là m.á.u chảy không ngừng, dùng cách nào cũng không cầm lại được.
Bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng đập cửa, “Em không sao chứ?”
Tôi hoảng hốt, “Không, không sao cả! Em đang đi vệ sinh, anh đừng vào.”
May mà Lục Cẩn Ngôn không nói gì nữa.
Tôi ở trong nhà tắm nửa tiếng, cuối cùng cũng chỉnh trang lại bản thân sạch sẽ.
Đến khi đi ra, ga trải giường đã được đổi.
“Em không sao chứ?” Lục Cẩn Ngôn hỏi tôi.
Tôi gật đầu, mệt mỏi ngã lên giường, lấy chăn quấn mình thật chặt.
Nếu nói thật với Lục Cẩn Ngôn là tôi sắp ch//ết rồi, hắn sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Có lẽ là cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng không cần đóng kịch nữa.
Xin lỗi, cha, con khiến cha phải thất vọng rồi.
Dù sao con gái cũng sắp ch//ết, Cố thị đối với con cũng không có quá nhiều ý nghĩa, không bằng thuận nước dong thuyền để Lục Cẩn Ngôn lèo lái phát triển Cố thị.
Tôi sẽ kí thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, chuyển toàn bộ cổ phiếu trong tay tôi cho Lục Cẩn Ngôn.
Thế giới này từng rất tồi tệ với hắn, tôi muốn trả lại cho hắn một chút công bằng.
Đại khái đây coi như là chút sức mọn cuối cùng tôi làm vì hắn.
Bất luận hắn đối với tôi là chân hình hay giả ý, cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi đã ở bên hắn bảy năm.
Bây giờ ngẫm lại, bảy năm này, không có ngày nào tôi không yêu hắn.
Lục Cẩn Ngôn muốn hôn tôi, không biết có phải hắn muốn tiếp tục chuyện lúc nãy chưa làm xong không.
Tôi thở dài.
Nói trong lòng hoàn toàn không có thất vọng là không thể nào.
Nhàn cư vi bất thiện
Kì thật tôi rất muốn hỏi hắn một vấn đề, nếu tôi và Tống Khả Nhu cùng rơi xuống nước, hắn sẽ cứu ai trước?
Trước kia tôi còn cảm thấy câu hỏi này thật ngây ngô, nhưng bây giờ lại muốn dùng nó để xác nhận một chút.
“Lục Cẩn Ngôn.”
Nụ hôn của hắn dừng lại bên môi tôi, giọng nói khàn khàn ấm ách vang lên, “Sao thế?”
Lời nói đến bên miệng, lại chẳng thể thốt ra.
Quên đi, không hỏi thì hơn.
“Em mệt quá, có thể ôm em ngủ một giấc không?”
“Bây giờ sao?”
“Phải.”
Một lúc lâu sau, hắn sâu kín thở dài, mang theo một loại ấm ức cầu mà không được đáp ứng, “Được.”
32
Lục Cẩn Ngôn ôm tôi ngủ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng tôi, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Nếu về sau hắn trở thành một người cha, hẳn cũng sẽ là một người cha vô cùng dịu dàng.
Thật muốn nhìn thấy cảnh Lục Cẩn Ngôn dỗ con hắn ngủ.
Đáng tiếc, chỉ có thể tưởng tượng.
Thật lâu sau, động tác trên tay hắn dần dừng lại, sau đó quay người đi, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.
“Lục Cẩn Ngôn.” Tôi gọi khẽ một tiếng.
Không trả lời, hẳn là đã ngủ.
Áo ngủ của hắn cởi ra để ở một bên.
Tôi quay sang, ôm tấm lưng trần trụi trước mặt.
Không thể không nói, lưng Lục Cẩn Ngôn thật sự rất trơn bóng, một hạt mụn cũng không có, rất thích hợp để dẫn lửa.
Trước kia, tôi rất thích dùng tay viết chữ trên lưng hắn, để hắn đoán xem tôi viết cái gì, coi như là chút tình thú nho nhỏ giữa hai chúng tôi.
Tôi khẽ dùng đầu ngón tay làm bút, viết linh tinh trên lưng hắn, nhưng rất lâu sau vẫn không nghe được âm thanh gì.
Xem chừng đúng là đã ngủ thật rồi.
“Nếu chúng ta quen nhau từ sớm thì tốt rồi.”
Mấy ngày nay, tôi đều nghĩ như vậy.
“Em sẽ bảo bố mẹ nhận nuôi anh. Anh là anh trai em, cùng em đọc sách, vẽ tranh, học đàn.”
“Anh thông minh như vậy, nói không chừng sẽ trở thành họa sĩ hoặc nghệ sĩ dương cầm cũng nên.”
“Xin lỗi, không sớm gặp anh.”
“Nếu có tình tiết xuyên qua thời gian thì thật tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thanh-toan-cho-chong-cu-va-thanh-mai/chuong-11.html.]
33
Sáng sớm, trước khi đến công ty, tôi chủ động giúp Lục Cẩn Ngôn thắt cà vạt.
Hắn đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Chúng tôi như một đôi vợ chồng son bình thường, ân ái yêu thương. Chồng đi làm, vợ ở nhà chờ đợi.
Lục Cẩn Ngôn ra khỏi cửa, lại xoay người gọi, “Vợ ơi.”
Tôi biết hắn muốn nói gì, mỉm cười đáp lại: “Sao thế?”
“Đại hội cổ đông sắp bắt đầu rồi, chuyện lần trước anh nói với em về việc chuyển nhượng cổ phần, em còn nhớ không?”
Tôi gật đầu, “Đương nhiên, em sẽ sớm thực hiện, anh không cần lo đâu.”
Đôi mày vốn đang nhíu chặt của hắn lập tức nhẹ nhõm giãn ra, lộ ra nụ cười rạng ngời, “Cảm ơn vợ yêu, anh đi làm đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
34
Một tuần sau khi tôi kí tên chuyển nhượng cổ phần, không hề ngoài ý muốn, Lục Cẩn Ngôn được bầu làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Cố thị.
Nửa tháng sau, Tống Khả Nhu gọi điện thoại cho tôi.
Khi ấy, tôi đang nằm trên giường bệnh, u sầu ảo não nghe bác sĩ Lý dạy dỗ.
Lúc này, điện thoại kêu vang, Tống Khả Nhu muốn hẹn gặp tôi.
Rốt cuộc cũng có chuyện mới để g.i.ế.c thời gian, cho dù là đi gặp tình địch cũng không sao, tôi đã sớm không chịu đựng được những tháng ngày bị giam trong phòng bệnh, mặt đối mặt với tivi như một tên ngốc.
Tôi xin phép ra ngoài nửa ngày với điều dưỡng chăm sóc, sau đó bắt xe đi tới quán cà phê đã hẹn.
Vừa thấy tôi, Tống Khả Nhu đẩy qua một tờ giấy siêu âm.
Hoá ra cô ta mang thai.
Cho nên, Lục Cẩn Ngôn sắp được làm cha rồi.
Tâm tình tôi vừa mới sung sướng vui vẻ, nháy mắt liền ảm đạm.
Tống Khả Nhu nhấp một ngụm cà phê, dương dương tự đắc ngả ra ghế, mỉm cười, “Lục phu nhân, tôi có thai rồi.”
Đầu năm nay tiểu tam thật kiêu ngạo, còn có lá gan chạy đến trước mặt chính thất ra oai.
Tuy rằng tôi vẫn đồng tình với thân thế Tống Khả Nhu, cũng có thể hiểu được tình yêu của cô ta vì từ nhỏ hai người đã cùng chung hoạn nạn, nhưng tuyệt đối không có chút thân thiện gì với cô ta.
Có thai thì có thai, sao còn muốn gọi tôi ra để khoe khoang, muốn làm tôi ngột ngạt sao?
Cô ta có bệnh à?
“Cô có thai bảo tôi làm gì?”
“Đứa bé là của Lục Cẩn Ngôn.” Cô ta lời ít ý nhiều.
“Thì sao? Cô muốn bao nhiêu?”
Phản ứng của tôi rõ ràng vượt xa ngoài dự liệu của cô ta.
Cô ta giận tái mặt, ánh mắt quắc lên long sòng sọc, “Tôi muốn cô ly hôn cùng anh ấy.”
Tôi lạnh lùng cười, “Nếu tôi không đồng ý?”
Cô ta nhíu mày, vẻ mặt cao ngạo, “Cố Hải Triều, nói cho cô biết, tới tận bây giờ Lục Cẩn Ngôn chưa từng yêu cô. Cô có biết vì sao ngày kỉ niệm kết hôn anh ấy không về nhà không? Vì anh ấy ở bên tôi. Hay nói đúng hơn, ngày kỉ niệm kết hôn của hai người là sinh nhật tôi, là tôi bảo Lục Cẩn Ngôn chọn ngày đó để kết hôn với cô. Còn mục đích là gì, hẳn là cô đoán cũng không quá khó khăn nhỉ?”
Mặc dù tôi đã sớm biết điều này, nhưng khi chính miệng Tống Khả Nhu nói ra, lòng tôi vẫn không kìm chế được mà đau đớn co rút.
Giết người ch//ết tâm, có lẽ chính là cảm giác này.
Kết hôn bốn năm, mỗi một ngày kỉ niệm, chồng tôi đều trải qua trên giường của cô ta.
Thật trào phúng.
Dù sao tôi cũng sắp ch//ết, không bằng tính sổ một lần với cô ta luôn.
Nói gì thì nói, chính là cô ta đụng vào họng s.ú.n.g trước.
“Một khi đã như vậy, vì sao lúc trước các người không ở bên nhau, còn để hắn cưới tôi?”
Tống Khả Nhu bí hiểm cười cười, “Không phải cô thích anh ấy sao? Tôi liền tặng anh ấy cho cô vài năm. Dù sao người anh ấy yêu là tôi, ở bên cô chẳng qua chỉ là diễn kịch thôi mà.”
Diễn kịch?
Đúng vậy, các người tính toán cũng hay quá đi.
“Thư kí Tống, loại người âm hiểm giảo hoạt như các người, trước kia chắc chắn sống không tốt, tuổi thơ có lẽ vô cùng bất hạnh, cho nên mới biến thành người có tính cách vặn vẹo ác độc vậy đi.”
Sắc mặt cô ta đại biến, lập tức đứng bật dậy, thân hình cứng ngắc nhìn tôi chằm chằm, hai môi run run, đáy mắt cuồn cuộn.
“Cố Hải Triều, cô lấy tư cách gì nói tôi như vậy?!”
Tôi nhún vai, khóe miệng cong lên mỉa mai, “Tôi đúng là không có tư cách, chẳng qua chỉ tùy tiện đoán mò mà thôi. Sao thế, bị tôi đoán đúng rồi?”
“Đừng tự cho là mình thông minh.” Cô ta lớn tiếng quát, dẫn tới mấy vị khách bên cạnh đều ghé mắt lại nhìn.
Tôi bình tĩnh nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, “Cô kích động như vậy, có phải vì bị tôi gợi lên chuyện cũ đau lòng rồi không?”
“Con khốn!” Cô ta như bị giẫm phải đuôi, văng tục.
Giây tiếp theo, cốc cà phê trên tay tôi hắt chính xác lên mặt cô ta.
“AAA!!!” Tống Khả Nhu hét lên một tiếng, sững sờ.
Nhưng còn chưa hết đâu.
“Thư kí Tống, trước kia tôi có học Muay Thái đấy, cô biết không”
Cô ta oán hận nhìn tôi, “Cô có ý gì?!”
“Chính là lực tay của tôi còn rất tốt nữa đấy.”
Tôi đi tới, một tay túm cô ta nhấc đứng lên.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Liên tiếp bốn cái tát, nhanh, mạnh, chuẩn.
Mặt Tống Khả Nhu nhanh chóng sưng đỏ lên.
Cô ta bụm mặt, không tin được nhìn tôi.
“Cô là cái thá gì, dám chạy tới trước mặt tôi ra oai. Nếu muốn li hôn thì bảo Lục Cẩn Ngôn tự đến gặp tôi, nếu hắn ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin, không chừng tôi sẽ đáp ứng.” Tôi đẩy Tống Khả Như ngã ngồi xuống ghế, xoay người rời đi.