Thanh Sơ Trường Lạc - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-04-14 12:12:53
Lượt xem: 1,103
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới ánh dương ấm áp đầu hạ, chuôi đao đã từng nhuộm m.á.u nơi chiến trường tỏa ra hàn quang lạnh lẽo, sắc bén đến mức có thể soi thấy gương mặt thất sắc của Chương Thái phi.
Không đợi bà ta cầu xin tha mạng, ta đã tự tay tiễn bà ta về Tây thiên luôn.
“Chương Hàm Hinh—kiếp trước, cả nhà ba người các ngươi sát hại cả nhà ta.”
“Hôm nay, ta chỉ lấy ba mạng chó của các ngươi để đền mạng cho gia tộc ta.”
“Như vậy, coi như đã xong nợ.”
“Hoàng hậu nương nương, hai t.h.i t.h.ể này nên xử lý thế nào?”
Chúng ta cùng nhìn về hai cái xác đã sớm tắt thở nằm trong vũng máu, ta lạnh nhạt đáp:
“Đem vứt ra bãi tha ma đi.”
Sau khi trở về cung, Lý Duệ hoàn toàn không hay biết cha mẹ ruột của hắn đã chết, còn hào hứng gào to rằng muốn đến chùa cầu phúc cho tiên hoàng.
Ban ngày trời vẫn quang đãng, nắng vàng rực rỡ, vậy mà đến đêm lại bất ngờ đổ mưa tầm tã.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trà nóng trên bàn bốc lên từng làn khói mỏng. Qua tầng hơi nước mờ ảo, ta chậm rãi nhìn hắn, khẽ cất lời hỏi:
“Duệ nhi, con nói xem, cơn mưa lớn thế này, liệu có thể cuốn trôi hết m.á.u đọng ngoài cổng thành ban ngày không?”
Hắn ngẩn người một thoáng, gãi đầu, hờ hững đáp:
“Mưa lớn vậy mà, rửa cái gì mà chẳng sạch? Chắc là trôi hết rồi đấy.”
Chén sứ trắng va vào khay trà, vang lên một tiếng chói tai.
“Con nói sai rồi. Có những thù hận…dù mưa lớn đến đâu cũng chẳng thể gột rửa được.”
Dưới ánh nến vàng vọt, ánh mắt Lý Duệ láo liên, không dám nhìn thẳng vào ta.
Một lát sau, hắn gượng cười, vờ như ngây ngô:
“Mẫu hậu nói gì vậy ạ, nhi thần nghe không hiểu…”
“Ngoại ô, Sài gia thôn.”
Chỉ năm chữ ngắn ngủi, sắc mặt Lý Duệ liền đại biến.
Nhưng rất nhanh, hắn lập tức trấn tĩnh lại, dựa vào chỗ cậy thế mà bắt đầu ngang ngược uy h.i.ế.p ta:
“Vậy thì ngươi nên lập tức phái xe ngựa, phái cung nhân đến đón phụ hoàng và mẫu phi ta hồi cung!”
“Nếu chậm trễ, ta sẽ bảo phụ hoàng trị tội ngươi khi quân phạm thượng!”
Ngông cuồng, vô tri—hắn quả thực chẳng có lấy nửa phần đầu óc.
Ta khẽ lắc đầu, lòng dâng lên nỗi bi ai khó tả.
Không thể tin nổi—kiếp trước, ta lại bị c.h.ế.t trong tay một tên ngốc đội lốt hiền tử thế này.
“Vậy sao? Vậy bản cung sẽ chờ phụ hoàng ngươi đến trị tội. Với điều kiện… ông ta còn sống.”
Lý Duệ hít sâu một hơi lạnh:
“Ngươi nói gì?!”
Không chờ ta đáp, hắn đã giật mình bật dậy, quay người bỏ chạy.
Ta thong thả đứng dậy, tốt bụng mở cửa giúp hắn, chỉ tay về hướng nam thành:
“Phụ hoàng và mẫu phi của ngươi đang nằm ở bãi tha ma phía nam. Nếu nhanh chân một chút…”
Khoé môi ta nhếch lên, giọng nói cũng trở nên dịu dàng kỳ lạ:
“May ra cả nhà ngươi còn kịp đoàn tụ, kiếp sau nhớ đầu thai trở thành người tốt một chút nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thanh-so-truong-lac/chuong-7.html.]
“A a a! Ngươi là yêu hậu! Ngươi điên rồi! Điên rồi!!”
Hắn gào rú như kẻ mất trí, vừa mắng ta là điên, vừa hét lớn rằng phụ hoàng hắn vẫn còn sống, hắn là Thái tử tương lai, là vua của Đại Chu.
Thấy hắn còn chưa chịu tin, ta liền sai tâm phúc đưa hắn đến bãi tha ma một chuyến, để hắn được tận mắt… nhận người thân.
Ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn—giống hệt như cái đêm ta bị hắn hạ độc, nhà mẹ đẻ bị tru di cả tộc.
Hôm sau, tâm phúc đưa Lý Duệ đã hoàn toàn phát điên về cung.
Trước mặt bá quan văn võ, ta ‘đau lòng’ xoa má hắn—giờ đã đầy nước dãi:
“Ôi… bản cung nào ngờ được, bệnh điên của Thái hậu lại có thể di truyền như thế.”
“Tiên hoàng đã mất, mà nay… Duệ nhi con cũng ra nông nỗi này. Mẫu hậu còn biết sống sao cho nổi nữa đây…”
Trường Lạc đứng cạnh ta, đau lòng ôm chặt lấy ta:
“Mẫu hậu, người vẫn còn có con mà!”
Trong triều, Trần Tướng quân là người đầu tiên bước ra, khấu đầu thưa rằng:
“Đất nước không thể một ngày không có chủ, mạt tướng khẩn thỉnh Hoàng hậu nương nương đăng cơ, để ổn định quốc vận Đại Chu!”
Các văn thần vừa nghe xong, liền đồng loạt khóc lóc ầm ĩ:
“Yêu hậu muốn soán vị Đại Chu ta, muốn thay trời đổi đất rồi!”
“Xoẹt!”
Tiếng lưỡi gươm rút ra khỏi vỏ, vang lên lạnh lẽo.
Tiểu tướng đi theo sau Trần Tướng quân rút kiếm, đặt thẳng lên cổ vị đại thần kia.
“Nếu không có Hoàng hậu nương nương, Đại Chu nào chỉ là thay trời đổi đất—cả ngươi, ta, cùng dân chúng Đại Chu, há chẳng sớm thành u hồn dưới vó ngựa Hung Nô?”
“Con cháu Đại Chu đời sau cũng đều là nô lệ vong quốc!”
“Ngay cả trời đất còn chẳng giữ nổi, thì ngai vàng này do ai ngồi, đổi lại một người thì đã sao?!”
Một lời nói ra, hào hùng trung nghĩa.
Từ đó, không còn ai dám mở miệng phản đối nữa.
Thế nhưng—lên ngôi vốn không phải là nguyện vọng ban đầu của ta.
Ta chưa từng muốn ngồi lên ngôi vị ấy.
Nhưng thời thế hỗn loạn, cục diện ép người, khiến ta không thể không bước lên ngôi vị chí tôn.
Tiếng chim loan, chim phượng vang khắp trời, trăm loài chim bay về hướng Phượng vị.
Ngày ta đăng cơ xưng đế, đích thân viết xuống trong chiếu thư: Ta sẽ truyền ngôi lại cho Trường Lạc.
Nàng thông hiểu kinh sách, tinh tường binh pháp, thấu rõ thuật trị quốc.
Khi tiếp nhận chiếu thư, Trường Lạc lại ném nó vào lửa, để nó hóa thành tro bụi trong ngọn lửa đỏ rực:
“Mẫu hậu, nữ nhi còn muốn đích thân chinh phạt Hung Nô.”
“Ngai vàng này, xin mẫu hậu hãy vì nữ nhi mà giữ lấy một thời gian nữa!”
Nàng mặc chiến bào, thân chinh ra trận nơi sa trường.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nơi biên ải đã vang danh một vị nữ tướng uy phong lẫm liệt, không thua kém bậc trượng phu.
Đến ngày nàng khải hoàn trở về, ta đứng trên lầu thành, trong ráng chiều rực đỏ, nghênh đón nàng trở về triều.
Hết.