Hôm đó, Lục Trạch về nhà sớm hơn thường lệ.
Cuộc họp  huỷ đột ngột. Trong lòng  ngổn ngang. Không rõ vì bức ảnh , vì ánh mắt cô hôm đó…  vì nỗi khó chịu mơ hồ từ nhiều ngày  đến giờ  nguôi.
Anh nghĩ,  lẽ chỉ là tức giận. Vì một  như cô — mà cũng dám khiến   nghĩ đến nhiều như .
Biệt thự im lặng. Quản gia  Kỳ Dung đang ngủ.
Anh bước lên lầu,  ngang qua phòng cô — định  thẳng về phòng .  khi tay  chạm  tay nắm cửa,  khựng .
Một mùi gì đó…  nhẹ. Hoa nhài. Là mùi mà mười năm , cô bé mười tuổi  từng để   hành lang khi chạy qua . Khi , cô ôm con gấu bông rách,     đầu tìm bác của  –  đàn ông  đưa cô  tới. Mắt ướt nhòe, nhưng   thành tiếng.
Anh đẩy cửa phòng.
Không khoá.
Căn phòng gọn gàng như chính tính cách của cô. Ánh trăng từ cửa sổ rọi nghiêng lên mặt bàn. Trên đó  một cuốn sổ da màu trầm.
Anh   ý định .
 gió từ cửa sổ thổi qua,  lật trang đầu.
Và mắt …  thấy.
“Ngày đầu tiên  vợ . Đã  đau.   … sẽ đau đến .”
Lục Trạch  lặng.
Ngón tay  khựng   mép sổ. Anh  nên  tiếp.  như thể  thứ gì đó cột chặt   những dòng chữ .
“Ngày thứ tám  vợ . Lần đầu tiên em   ai đó hỏi:    ?”
“Ngày mười hai  vợ . Hóa , để   hiểu lầm, chỉ cần một nụ .
Còn để   tin  yêu họ… là chuyện  bao giờ  thật.”
Anh siết chặt tay.
Chữ cô nhỏ, ngay ngắn,  nét run nhẹ ở các dòng cuối. Rất giống cô — im lặng, kiên cường,  oán than, nhưng cũng  thật sự sống.
Khoảnh khắc , trái tim Lục Trạch… chùng xuống.
Rất khẽ.
Rồi  dội lên cơn giận khác thường. Anh bực bội khép sổ , đặt về chỗ cũ, bước  khỏi phòng như chạy trốn khỏi thứ gì đó.
“Cô   … là để ai ?”
“Viết để lấy sự thương hại của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thang-ba-khong-hoa-no/chuong-6-neu-anh-doc-duoc-long-em.html.]
“Hay  bào chữa cho mối quan hệ với Hà Vỹ?”
Anh  nhận  — chính bản  đang bám  từng lý do ngụy tạo, để   đối diện với sự thật rằng cô  thể  từng yêu .
Tối hôm đó, Kỳ Dung về đến nhà. Cô thấy đèn phòng khách sáng. Anh  ở sofa, vẫn dáng vẻ thường ngày: áo sơ mi, rút một điếu thuốc  châm.
Không  câu nào.
Cô khẽ chào:
“Anh ăn tối ?”
Anh  trả lời, chỉ hỏi ngược:
“Cô thấy  sống ở đây  vui ?”
Cô ngẩn .
“Em… cũng  mong vui. Chỉ mong  đừng mệt.”
“Cô diễn giỏi lắm.” – Anh  nhạt – “Ngày thì  từ thiện, tối thì  nhật ký than thở, tạo hình tượng  vợ tội nghiệp. Giờ    cảm động ?”
Cô như  ai đó tát một cú thẳng mặt.
Và ,  khẽ, cô hỏi:
“Anh   nhật ký của em?”
Lục Trạch bật :
“Là cô để mở đấy chứ.”
Cô gật đầu. Nụ  nhẹ như khói, tan ngay trong giây lát.
“Vậy thì… em mong  hiểu. Không  vì em   thương hại, mà vì… em  còn ai để .”
“Ngay cả khi đau, em cũng chỉ dám  lên giấy.”
Anh  cô. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tim  nhói lên một cảm giác  tên.
   .
Lại một  nữa.
Tối đó, cô :
“Ngày thứ mười ba  vợ .
Em  trách  vì   trộm.
Em chỉ buồn… vì đến cả những dòng em  dám  ,  cũng chọn  tin.”