Mưa rơi suốt đêm  dứt.
Kỳ Dung  bên mép giường, cả  cuộn tròn trong tấm chăn mỏng. Căn phòng lầu ba yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ  tiếng mưa vỗ nhè nhẹ lên khung cửa kính.
Cô  bật đèn, cũng  ngủ . Tròng mắt  mãi   tối,  trong tĩnh lặng, quá khứ lặng lẽ trở về.
Khi , cô mười tuổi. Lần đầu  đưa đến nhà họ Lục.
Một  đàn ông cao lớn  phía , nắm tay cô như kéo một món đồ. Bước  cửa lớn,  giúp việc xếp thành hàng cúi đầu chào, nhưng ánh mắt thì… lạnh nhạt rõ rệt.
Cô     chào đón.
Lúc , Kỳ Dung nhỏ bé, tóc rối, tay ôm chặt một con gấu bông sờn cũ. Mẹ ruột cô mất sớm, còn cha ruột thì  tự tử vì  chịu nổi áp lực từ dư luận. Cô chỉ   theo  đàn ông lạ mặt  –  tự nhận là "bạn cũ của ", và  sẽ đưa cô về sống cùng.
Ngày hôm đó trời cũng mưa.
Cô trốn  một góc vườn , co   bệt  bậc đá, áo sơ mi mỏng  ướt sũng. Cô  dám , chỉ ngước mắt  trời, trong đầu vang lên một câu hỏi quen thuộc:
“Mẹ ơi, con còn ai  đời  ?”
Một đôi giày da đen bóng dừng   mặt cô.
Cô giật  ngẩng lên. Trước mặt là một  thiếu niên chừng mười sáu, mặc đồng phục học sinh, vai khoác cặp, một tay cầm ô, ánh mắt bình thản.
Cậu  cô,   thương hại, cũng   lạnh nhạt. Chỉ là một cái  lặng lẽ, như thể đang suy nghĩ gì đó  lâu.
Một lúc ,  đưa chiếc ô về phía cô, giọng trầm khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thang-ba-khong-hoa-no/chuong-2-mot-chiec-o-trong-con-mua-dau-tien.html.]
“Đừng   mưa. Sẽ bệnh.”
Cô ngập ngừng  dám nhận.    cúi , đặt chiếc ô  tay cô   lưng rời .
Vài bước ,  dừng ,  ngoảnh đầu, chỉ  thêm:
“Tên  là Lục Trạch. Nếu ai bắt nạt em, cứ  là  cho phép em ở đây.”
Mưa rơi nhỏ dần. Cô  ngây , ôm chặt chiếc ô ,  đầu tiên cảm thấy...     vô hình.
Từ ngày hôm đó, cái tên "Lục Trạch" dần dần trở thành ánh sáng duy nhất trong những năm tháng cô độc nơi nhà họ Lục.
Cậu thiếu niên  ít ,  cau mày, đôi khi lạnh nhạt — nhưng khi dì Vương mắng cô, chính  là  lặng lẽ đưa miếng bánh lên phòng; khi  giúp việc quát nạt,  chỉ   lưng, buông một câu:
“ nhớ kĩ mặt cô  đấy.”
Và ngày hôm ,   biến mất khỏi biệt thự.
Cô   đó   là yêu . Chỉ , từ một lời  đơn giản ngày mưa, cô   thể bước  khỏi đoạn ký ức đó  nữa.
Trở về hiện tại, Kỳ Dung rúc   chăn, nước mắt từ khoé mi tràn xuống gối.
Cô vẫn giữ chiếc ô năm . Cũ kỹ, bạc màu, nhưng  nỡ vứt.
Cô từng nghĩ,  lẽ đó là chiếc ô duy nhất  từng che cho cô.
 bây giờ, cô mới hiểu — nó cũng là chiếc ô cuối cùng.