THẦN MINH CỦA TA CHỈ YÊU MÌNH TA - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:27:56
Lượt xem: 4,435
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến chuyện chữa mắt còn tốn bao nhiêu bạc, đắn đo một lúc, cuối cùng chỉ mua một quả mang về.
Vừa bước qua cổng viện, liền thấy Dung Kỳ An đó.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chàng vóc dáng cao gầy, nay qua cơn khổ hình chốn lao ngục, càng mảnh mai, tựa như chỉ cần một trận gió thổi qua cũng đủ khiến ngã quỵ.
Dưới chân , những mảnh sứ vỡ vụn vương vãi, nơi đầu ngón tay m.á.u tươi chậm rãi rơi xuống, hòa cùng nước loang dần thành một mảng u tối.
“Đại nhân!”
Trong lúc cấp bách, quên mất việc đổi cách xưng hô, vội vàng bước nhanh đến, dìu xuống ghế. Ta cầm lấy bàn tay xem xét, thấy vết cắt do mảnh sứ gây sâu, m.á.u cũng bắt đầu đông , lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xin …”
Có lẽ thấy tiếng thở dài của , giọng Dung Kỳ An khẽ vang lên, mang theo chút cẩn trọng:
“Ta chỉ là… khát.”
Ta lúc mới chợt nhớ, từ lúc đón khỏi ngục đến giờ, Dung Kỳ An vẫn uống lấy một giọt nước.
“Là sơ suất. Đại nhân… , công tử, ngài tạm đây một lát. Trong bếp hẳn còn nước sôi để nguội, lấy cho ngài một bát.”
Vừa bước cửa, yên lòng, đầu dặn dò:
“Mảnh sứ đất còn dọn, công tử chớ nên cử động, sẽ ngay.”
Khi trở với một bát nước cùng mấy tờ giấy mềm ướt và t.h.u.ố.c mỡ, quả nhiên Dung Kỳ An vẫn ngoan ngoãn yên tại chỗ.
Chàng cụp mắt, gương mặt tĩnh lặng như bức tượng Quan Âm trong tự viện, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Ta đưa bát nước đến mặt, nhẹ giọng cảm ơn, uống cạn từng ngụm nhỏ.
“Để xử lý vết thương cho công tử. Có lẽ sẽ đau, mong công tử nhẫn nại đôi chút.”
“Làm phiền cô nương .”
Làn da Dung Kỳ An trắng đến mức gần như trong suốt, yếu ớt mỏng manh, khiến vệt m.á.u đỏ càng trở nên chói mắt.
Ta cẩn thận từng chút, động tác nhẹ nhàng hết mức để băng bó vết thương. Sau đó mới cúi nhặt sạch những mảnh sứ vỡ nền đất, lòng khẽ thở một an .
04
Lần đầu tiên gặp Dung Kỳ An, mười hai, còn mười bảy.
Chàng đỗ trạng nguyên, nhập triều quan, hoàng đế cực kỳ tín nhiệm, là tân quý nhân chốn kinh thành, tiền đồ rộng mở.
Còn , chính phụ ruột hắt hủi, cho mang họ của ông , chỉ gọi bằng hai chữ “tiện nữ”.
Đêm , phụ say rượu trở về, túm lấy tóc mẫu – đang ngủ cạnh giường sưởi – kéo lê bà sân.
Ta chạy theo ngăn cản, ông đá mạnh một cái, thể đập bậc cửa đau đến nhúc nhích nổi, chỉ thể trơ mắt ông cầm thanh củi lửa, ngay mặt , đ.á.n.h mẫu đến c.h.ế.t, say khướt ngã vật xuống sân.
Đêm đó tuyết rơi dày đặc. Gió lùa qua sân như tiếng dã thú gào rú, rít lên từng cơn, che lấp thanh âm còn sót của nhân gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/than-minh-cua-ta-chi-yeu-minh-ta/3.html.]
Người già trong thôn , hơn mười năm mới thấy một trận tuyết lớn đến .
Ta mái hiên, lặng lẽ tuyết từng chút từng chút phủ kín thể phụ mẫu, nuốt chửng hai họ tĩnh mịch. Trong lòng cũng dần trở nên tê liệt.
Khi , chỉ nghĩ: nếu c.h.ế.t , kịp đầu thai nữ nhi của mẫu ?
Sáng hôm , tuyết vẫn ngừng. Ta thế mà vẫn sống.
Người trong thôn khi phát hiện sự việc giúp đào hố chôn cất cha . Rồi lấy cớ nhà nam đinh, định gả cho kẻ ngốc trong làng để cha cớ chiếm nhà.
Ta bỏ trốn. Một chạy thành.
Về nghĩ , nếu Dung Kỳ An phát hiện và thu nhận sớm, lẽ bọn buôn lừa bán, hoặc sa thanh lâu.
Trong lòng , Dung Kỳ An giống như thần minh.
Thậm chí… chính là thần minh duy nhất thuộc về .
Chiều đông buốt giá hôm , bàn tay đưa thật ấm áp, thật dịu dàng, nụ nơi khóe môi khiến cả thế giới lạnh lẽo quanh chợt như bừng sáng.
“Tên ngươi là gì?”
“Về theo , gọi là Đào Vân, ?”
Ta trở thành một tiểu nha tầm thường nhất trong Dung phủ. Ngoài Dung Kỳ An và quản gia, ai nhặt từ ngoài đường về, đều tưởng cũng như những nha khác – mua từ chợ .
Cha Dung Kỳ An đều ở quê nhà, cưới vợ, thậm chí cả thị , nên phủ chỉ một vị chủ tử là .
Công việc của nhẹ, dư ít thời gian để tâm trí mải miết bay xa.
Đông viện vắng , nơi đó chất đầy những sách mà ít đến. Thỉnh thoảng sẽ tự sang tìm sách, và mỗi như thế, đều theo bản năng tránh né, né càng xa càng .
Người khác hiểu vì , chỉ Dung đại nhân ôn hòa, chẳng cần sợ hãi.
Ta cũng tự nhủ, nhất định sẽ né tránh nữa. đến khi thực sự đối diện, kìm mà lẩn như con thỏ dọa.
Ta từng hiểu, vì như thế.
Cho đến khi… lỡ xem những cuốn sách nên xem, mơ thấy những giấc mộng nên mơ.
Ta mới giật nhận : to gan đến mức dám động tâm với Dung Kỳ An.
Mạo phạm thần minh, sẽ trừng phạt.
Một như Dung Kỳ An, nếu luận chuyện hôn phối, đối tượng xứng đôi là danh môn khuê nữ nơi kinh thành, hoặc tiểu thư vọng tộc, thậm chí là hoàng quốc thích cũng xứng.
Còn – chỉ là một nha thấp hèn – thể bên ?
Tờ giấy trắng lỡ rơi vũng bùn, giấy sẽ hoen ố, và cuối cùng cũng chẳng thoát khỏi kết cục trở thành bùn lầy.
Ta chìm nỗi tự trách sâu sắc, nhưng trong mộng, vẫn kìm nổi mà gặp gỡ , mỗi một vô lễ hơn, một cuồng nhiệt hơn.