THẦN MINH CỦA TA CHỈ YÊU MÌNH TA - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:27:36
Lượt xem: 2,119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta thầm nghĩ, phủ gia nhân đông đảo, từ vốn thích nữ hầu cận kề, chỉ dùng tiểu đồng bên , lẽ nhớ đến cũng là lẽ thường.

 

Chợt, nhớ tới mùa đông bảy năm , từng cúi kéo từ đống tuyết dày lạnh giá, ôn hòa hỏi:

 

“Nguyện theo về phủ, một việc nuôi ?”

 

“Ta nhớ , cô là nha đầu ở viện phía Đông, thấy thì vội vã xoay bỏ .”

 

Chàng… mà vẫn nhớ đến !

 

Tim bỗng đập loạn nhịp, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, mừng sợ.

 

“Đại nhân, mấy năm qua tiểu nữ cũng để dành chút bạc, mua một tiểu viện ngoài thành. Nếu đại nhân chê, thể theo tiểu nữ về đó tạm trú một thời gian ?”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ngươi đúng là một nữ tử to gan! Dám tùy tiện đưa một nam nhân xa lạ về nhà! Cha dạy dỗ kiểu gì ?”

 

Tề Dục Vân vốn bực vì Dung Kỳ An xem như tồn tại, giờ thấy chủ động mời , liền tìm cớ châm biếm.

 

Dung Kỳ An nhíu mày, giọng trầm xuống một chút nhưng vẫn bình tĩnh:

 

“Thất hoàng tử điện hạ, xin năng cẩn trọng.”

 

Ngữ điệu hề gắt gỏng, nhưng mang theo uy nghiêm khó cưỡng – thứ uy nghiêm từng khiến Tề Dục Vân kính sợ khi còn là học trò.

 

Đế vương đương triều vốn coi trọng lễ nghĩa sư đồ, vẫn luôn giữ niềm tin “nhất nhật vi sư, chung vi phụ” (*một ngày thầy, cả đời tôn trọng). Dù Dung Kỳ An nay trắng tay, nhưng phận “thầy” vẫn đủ để răn dạy tử năm xưa.

 

Tề Dục Vân đương nhiên hiểu rõ điều đó.

 

Hắn trừng mắt , nhớ mù, thể thấy vẻ giận dữ , đành giận cá c.h.é.m thớt, trút bực dọc lên :

 

“Ngươi cũng xem là chút nhan sắc, tuổi tác còn nhỏ, lo tìm một gia đình mà nương tựa, dây dưa với một lão già thất thế như , thật nực .”

 

Kẻ thất thế? Lão già?

 

Ta khẽ về phía Dung Kỳ An. Chàng mười sáu tuổi dự khoa cử, mười bảy tuổi nhập triều quan, nay quan trường bảy năm chìm nổi, tuổi vẫn chỉ mới hai mươi bốn.

 

Sao thể gọi là “lão già”?

 

Một cơn giận khó hiểu dâng lên trong lồng ngực. Ta hít sâu, lấy hết can đảm trong đời, ngẩng đầu thẳng mắt Tề Dục Vân, nghiêm giọng:

 

“Điện hạ, bảy năm , mùa đông lạnh giá, khi tiểu nữ nhà để về, đói khát sắp c.h.ế.t nơi đầu đường, chính đại nhân cứu mạng và đưa tiểu nữ về phủ. Nếu nhờ đại nhân, e rằng nay tiểu nữ thành một cái xác tên ven đường, mồi cho đàn ch.ó hoang qua mùa.

 

Mạng là đại nhân ban cho. Dẫu cả đời lấy chồng, chỉ tỳ nữ hầu hạ đại nhân đến bạc đầu, tiểu nữ cũng cam tâm tình nguyện!”

 

02

 

Ta thuê một cỗ xe ngựa, đưa Dung Kỳ An rời khỏi thành.

 

Tòa tiểu viện vốn mua từ năm thứ tư phủ. Dung phủ đối với hạ nhân luôn khoan hậu, ngoài bổng lộc hằng tháng khá hậu hĩnh, mỗi dịp lễ Tết còn ban thưởng vàng bạc thật sự.

 

Thêm đó, mấy năm ở phủ, còn theo mấy vị phụ nhân lớn tuổi học chút ít nghề may thêu. Đem những món tự tay đổi lấy tiền, chẳng ngờ cũng tích góp ít. Nhờ , chỉ bốn năm, mua tiểu viện .

 

Ba năm tiếp đó, thi thoảng sắm sửa thêm bàn ghế, đồ dùng. Nơi vốn đủ để ở, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy chút ủy khuất cho Dung Kỳ An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-minh-cua-ta-chi-yeu-minh-ta/2.html.]

 

“Đại nhân, tiểu viện nhỏ, mong ngài đừng chê trách. Sân bằng một phần mười hoa viên phủ , trong viện cũng chỉ một gian phòng. Đại nhân nghỉ ngơi ở buồng chính, chăn nệm, gối đều mới , thông gió, đón nắng . Tiểu nữ sẽ ở gian ngoài, nếu đại nhân cần gì cứ sai bảo.”

 

Ta dìu Dung Kỳ An, chậm rãi dẫn quen với căn nhà nhỏ .

 

“Đào Vân.”

 

Chàng bỗng cất tiếng gọi, giọng mang theo ý , nhưng nhiều hơn cả là bất đắc dĩ:

 

“Ta nay bãi miễn chức quan, cô cần một tiếng gọi ‘đại nhân’ nữa.”

 

Ta lúc mới sực tỉnh. cách xưng hô quen miệng suốt bao năm, giờ đổi thành cái gì khác, nhất thời thực chẳng nên gọi thế nào.

 

“Nếu cô ngại… cứ gọi là Kỳ An.”

 

Mặt lập tức đỏ bừng.

 

Thật may… thấy bộ dạng lúc của .

 

Kỳ An.

 

Hai chữ , đầu tiên thầm gọi là khi mười bốn tuổi – trong một giấc mộng đêm đông.

 

Trong mộng, quấn lấy giường, da thịt kề sát, chuyện thể . Sau đó cả hai mệt mỏi đầm đìa mồ hôi. Chàng ôm lòng, lồng n.g.ự.c phập phồng theo nhịp thở dồn dập từng . Trong tiếng hô hấp trầm nặng , áp má n.g.ự.c , nhẹ nhàng gọi tên:

 

“Kỳ An…”

 

Cũng từ giấc mộng , mới nhận tình cảm dành cho Dung Kỳ An còn đơn giản là ơn cứu mạng, mà còn xen lẫn thứ tình cảm nam nữ sâu kín, rối ren.

 

Hưng phấn, khát khao, sợ hãi, tự ti, nhục nhã, tuyệt vọng…

 

Bao cảm xúc dồn dập ập tới, suýt nữa nhấn chìm .

 

Giống như lúc đây.

 

Hai chữ “Kỳ An” quanh quẩn nơi bờ môi, nhưng đến cuối cùng đành nuốt ngược trở .

 

“Chuyện… chuyện thể …”

 

Giọng run rẩy, kìm nén nổi.

 

Đỡ Dung Kỳ An yên ghế, vội để một câu:

 

“Đại nhân, tiểu nữ mời đại phu.”

 

Rồi hốt hoảng chạy ngoài, như thể phía thú dữ rượt đuổi.

 

03

 

Đại phu ngoài thăm khám về, liền để địa chỉ, trả một khoản bạc đặt cọc, hẹn sáng mai đến tiểu viện xem mắt cho Dung Kỳ An.

 

Trên đường về, ngang qua chợ, thấy đang là mùa đào chín. Quả nào quả nấy lớn, vỏ mềm như nhung, trông chỉ cần khẽ hút một là nước tràn nơi đầu lưỡi.

 

Loading...