Thẩm Nhược Trúc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-12-14 09:12:06
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Trên đường về phòng, Bình Dương Hầu ngăn .
Ánh mắt sâu thẳm của chằm chằm , tràn ngập sự tính toán:
“Sao từng nàng nhắc đến việc nàng là dưỡng mẫu của Tạ Cập Nguyên?"
Ta chút buồn :
“Nói gì? Có liên quan đến ngươi ?”
Hắn vội giận, tự chủ tiến lên một bước:
“Sao thể liên quan? Nàng cũng hiện giờ Tạ Cập Nguyên là sủng thần mặt hoàng thượng, thuận miệng một câu là thể chống đỡ nhà chúng bao nhiêu chuyện.”
Nói xong hạ giọng:
"Hầu phủ đang ngày càng suy bại, hoàng thượng gần đây ý để ngoài việc, nếu nàng thể để Tạ đại nhân vài câu…"
Giọng lạnh như băng:
“Triệu Vân Dương, ngươi hổ ?”
Sắc mặt trở nên cứng ngắc:
“Nàng ý gì? Nàng là Bình Dương hầu phu nhân, phu thê chúng là một, vinh cùng vinh, suy cùng suy. Ta thăng quan, chẳng lẽ nàng hưởng lợi !?”
Bình Dương hầu phu nhân?
Ta nở nụ châm chọc.
“Ngươi chắc chắn là Bình Dương hầu phu nhân?”
Hắn nghẹn họng, xanh mặt:
“Đương nhiên là nàng , nếu nàng trở , sẽ bảo A Phù trả vị trí cho nàng, nàng vẫn là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ. Nàng cũng đừng náo loạn với nữa, nàng là dưỡng mẫu của Tạ đại nhân, mấy ngày nữa cũng thể mời đến nhà chiêu đãi một chút, A Hoài mới đỗ đạt, cũng là lúc đang cần vài mối quan hệ.”
Hắn phân phó tự nhiên, giống như sự ngăn cách xa lạ giữa và nhiều năm qua từng tồn tại.
Thậm chí tin rằng chỉ cần chịu hồi tâm chuyển ý, chỉ cần một câu, vẫn sẽ là Thẩm Nhược Trúc cam tâm tình nguyện vì xông pha khói lửa của .
Ninh Phù tự đưa sổ sách tới, ngay cả hạ nhân, cô cô đắc lực cũng theo nàng tới vấn an .
Bộ dáng hiền thục dễ gần của nàng vẫn như cũ, ở mặt nhẹ giọng :
“Sau , đại phu nhân mới là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, các ngươi tìm phu nhân là .”
Người phía mắt mũi mũi tim, tỏ vẻ ngây ngô hiểu gì.
Vị quản gia cầm đầu châm chọc, bất mãn :
“Đại phu nhân cũng vội quá, Ninh phu nhân vốn định đem quyền quản gia trả cho phu nhân, giờ ngài thúc giục, cho phía bây giờ rối loạn hết cả lên .”
Trong mắt Ninh Phù lóe lên sự đắc ý, nhanh đổi thành tiếng thở dài bất đắc dĩ:
“Tỷ tỷ chớ trách, Hầu gia phân phó gấp quá, trong phủ loạn cả lên, hạ nhân đều chút oán hận. Tỷ tỷ từ đến nay rộng lượng, đừng so đo với bọn họ.”
Ta khuôn mặt khiêm tốn nhu thuận của nàng , đột nhiên trong lòng nổi lên sự chán ghét khôn cùng.
Không cần đoán cũng , sổ sách đưa tới vấn đề, hạ nhân cũng phục sự quản giáo của , khắp nơi đều chỉ nhớ kỹ chỗ của Ninh phu nhân.
Mà , tất nhiên là kẻ gây sai lầm khắp nơi.
Nghĩ đến đây, cầm sổ sách trong tay lên, hung hăng nện đầu quản gia đang chuyện, lạnh lùng mắng:
“Tất cả cút ngoài cho .”
Quay đầu Ninh Phù, mang theo chút cảm xúc nào :
“Ta bao giờ nghĩ tới việc ăn ở trong phủ, càng đương gia chủ mẫu của Hầu phủ. Kính xin Ninh phu nhân, mang theo của ngươi rời khỏi nơi .”
Ninh Phù mở to hai mắt, dường như thể tưởng tượng nổi sẽ như thế, tựa hồ đang tự hỏi trong lời của bao nhiêu phần là thật.
Một hồi lâu , mặt nàng hiện lên vẻ bi thương, dùng khăn lau mắt, đau khổ :
“Ta tỷ tỷ vẫn luôn oán , sẽ ở chỗ chọc tỷ tỷ tức giận nữa.”
Nói xong nàng lau nước mắt, sướt mướt chạy ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tham-nhuoc-truc/chuong-3.html.]
Mọi hết, Liên Nhi gần bóp vai cho , mặt lộ vẻ thôi.
Ta nàng gì.
Chỉ sợ nhanh lời đồn đại phu nhân quản lý vô năng, chỉ bắt nạt Ninh phu nhân sẽ truyền khắp trong phủ.
Chẳng qua chuyện đối với mà còn quan trọng nữa.
6.
Người đầu tiên tìm đến cửa là trưởng t.ử của .
Lúc đó đang uống , nó đoạt lấy chén của , trợn mắt :
“Thẩm Nhược Trúc, ngươi dám khi dễ mẫu ? Muốn đoạt quyền quản gia của nàng thì cũng thôi , mà còn dám khinh nhục nàng, đừng tưởng rằng Tạ Cập Nguyên chống lưng cho ngươi mà dám tác oai tác quái trong phủ, sớm muộn gì cũng sẽ khiến ngươi hối hận về việc hôm nay.”
Dứt lời, nó hung hăng đập nát cái chén, hừ lạnh một tiếng tông cửa xông ngoài.
Đến buổi tối, Bình Dương Hầu cũng tới.
Hắn cố gắng khắc chế vẻ tức giận mặt, :
“Ta nàng nhàn tản quen quản gia, thì thôi, ngày mai mời Tạ Cập Nguyên đến nhà, lời với .”
Ta nhíu mày, chuyện cắt ngang:
“Thẩm Nhược Trúc, việc phép từ chối.”
Nói xong, giọng mơ hồ mang theo uy hiếp:
“Nàng cũng đuổi khỏi Hầu phủ nữa chứ?”
Ta đột nhiên nở nụ , thì vẫn cho rằng là ham vinh hoa phú quý của Hầu phủ nên mới trở về lúc .
Ta ngẩng đầu, thẳng mắt , gằn từng chữ:
“Triệu Vân Dương, chúng hoà ly .”
Hai mắt đột nhiên mở to, thể tin nổi , giọng bỗng nhiên cất cao lên:
“Nàng cái gì?”
“Ta , chúng hòa ly , từng cọng cây ngọn cỏ trong phủ, bao gồm nhi t.ử của chúng , tất cả đều là của ngươi, chỉ cần một phong thư hòa ly. Lần hồi phủ ngoại trừ thăm lão phu nhân, còn cùng ngươi hòa ly. Ta gặp lão phu nhân , vốn định ngày mai tìm ngươi chính thức bàn về việc , chẳng qua nếu ngươi nhắc tới, tiện đây cũng luôn. Ta nguyện ý đuổi khỏi Hầu phủ, chỉ cần ngươi cùng hòa ly.”
Hắn run rẩy chỉ ngón tay về phía , một lúc lâu mới kịp phản ứng, nghẹn một câu:
"Ngươi…mơ tưởng, loại nữ nhân lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm như ngươi chỉ xứng đáng bỏ rơi, còn dám đòi hòa ly, mơ!”
Ta khổ lắc đầu, sẽ thuận lợi từ sớm.
Ta tìm lão phu nhân.
Thần trí bà còn tỉnh táo nữa, nhưng vẫn thể nhận chỉ bằng một cái .
Bà nắm lấy tay , bật :
“A Trúc, Hầu phủ với con, với con.”
Ta c.ắ.n chặt môi , cố nén nước mắt trong.
Trong phủ , rốt cuộc cũng chỉ một từ đầu tới cuối đều đối với , đều hướng về .
Lúc tỉnh táo, đôi mắt đục ngầu của bà chảy xuống nước mắt.
“Chỉ sợ tai hoạ sắp ập tới Bình Dương Hầu phủ. Là do dạy dỗ con cái cho . Ta thẹn với Hầu gia, thẹn với Hầu phủ, cũng thẹn với con.”
Bà là một lão thái thái mẫn cảm, bà rõ tài năng của Bình Dương Hầu sẽ khiến Hầu phủ bất kỳ tương lai nào.
Cổ tay của bà nắm chặt, thanh âm khàn khàn:
“A Trúc, thể cầu xin con, khi chếc, mang xác ?”
Thấy trầm mặc, bà bổ sung một câu:
“Thời gian của còn nhiều, sẽ tốn của con nhiều thời gian ...”
Ta hứa với bà .
Mặc kệ bà mục đích gì, ít nhất bà là duy nhất từng bảo vệ .
Chẳng qua là ở trong phủ thêm một thời gian ngắn mà thôi.