Còn bây giờ, cách một xa, vẫn thể cảm nhận rõ ràng sự điềm tĩnh và vững vàng nơi nàng ở tuổi hai mươi tám.
Ta nàng, ánh dần mờ lệ.
Chín năm trôi qua, thời gian khắc mặt nàng những vết tích gió sương nhàn nhạt.
Còn trưởng của , mãi mãi dừng ở tuổi hai mốt thanh xuân rực rỡ nhất.
Nàng bước về phía , cũng kìm lao đến, như chim mỏi tìm về rừng, nhào lòng nàng, ôm chặt.
Cũng giống như năm xưa từng ôm lấy trưởng .
Nàng dịu dàng vỗ về , giọng mang chút khàn khàn khó nhận : "Tiểu , lâu gặp."
Nước mắt ào ào tuôn rơi.
Chín năm .
Tròn chín năm.
Trong những tháng năm gian khổ , luôn tự dối lòng rằng trưởng vẫn còn chinh chiến ở Tây Bắc, vẫn bảo vệ mảnh đất .
Ngay cả bao nhiêu bức thư nàng gửi về nhà họ Tống, trong từng câu từng chữ đều như thể cả hai chúng đều chịu thừa nhận rằng trưởng khuất.
Ta từng nghĩ, lẽ một ngày trời nào đó, sẽ bất ngờ xuất hiện mặt .
Huynh sẽ giống hệt những xa nhà trở về, mang cho đủ thứ đồ ăn đồ chơi, bế lên vòng vòng, chọc cho đến khi hoa mắt đ.ấ.m cho mấy cái, :
"Tiểu , hung dữ thế ai dám lấy, chỉ nhà họ Tống mới chịu thôi."
Rồi sẽ với , lớn , còn tham ăn nghịch ngợm, sống ngoan hiền nơi khuê phòng.
Còn từng lấy chồng nữa.
Ta trở thành mà mong ước, thể đừng bỏ một ?
mãi tới khoảnh khắc ôm lấy tỷ tỷ, mới hiểu rõ, trưởng của mất từ lâu .
Đã bỏ , cũng bỏ con gái mà từng đón về nhà.
Gần mười năm, quãng đời còn của sống như chúng cứ chầm chậm trôi qua, thực sự nhắc nhở rằng, những , những chuyện… từ lâu lắm .
Từ đứa trẻ mười hai tuổi vô tư, lớn lên thành thiếu nữ hai mốt.
Còn con gái trưởng yêu thương, từ mười chín tuổi phong hoa, giờ khóe mắt cũng in dấu vết của thời gian.
…
Ta ôm nàng, mãi, ban đầu là nức nở, đó là bật nấc lên thành tiếng.
Nàng cũng ôm thật chặt, ban đầu còn nhẹ nhàng an ủi, đó chính nàng cũng đỏ mắt nghẹn ngào.
Ta mất , nàng mất yêu.
Chúng đều nếm trải nỗi đau mất quan trọng nhất đời .
…
Không rõ bao lâu, ngẩng lên mới phát hiện xung quanh nhiều tò mò xem.
Ta lau nước mắt, rời khỏi vòng tay nàng, đối diện với ánh mắt đỏ hoe của nàng, cùng nở nụ .
"Ngày trưởng từng thư bảo, đợi dẹp yên bọn man di sẽ dẫn lên Tây Bắc gặp vị tẩu tẩu xinh ."
"Ai cần dẫn chứ, tự đến Tây Bắc, tỷ còn đích đón nữa mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-vi/chuong-12.html.]
Nàng bĩu môi, dường như định , nhưng cuối cùng vẫn thể nở nụ , chỉ lúng túng đưa cái bánh trong tay về phía :
"Tiểu , ăn ."
"Huynh từng bảo, hồi bé thích bánh ở đây."
Ta nhận lấy chiếc bánh, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo bước về phía , phía là nắng trải dài một vạt lớn.
18
Ta gặp Tạ Thời An là mười năm .
Hồng Trần Vô Định
Năm , mang linh vị của yêu trưởng – Triệu Sinh Sinh – trở về Trường An.
Mười chín năm , nàng từng dìu linh cữu trưởng , cúi đầu, mắt đỏ hoe hỏi :
“Tiểu , cùng ?”
Nay, nhẹ vuốt lên linh vị nàng, khẽ hỏi:
“Tỷ tỷ, tỷ nguyện ý cùng về Trường An, sẽ dẫn tỷ gặp trưởng.”
“Còn phụ mẫu của , họ nhất định sẽ quý mến tỷ.”
Nàng từ nhỏ thất lạc với , một lớn lên giữa nơi biên ải hoang vu, tình cờ cứu trưởng thương, từ đó theo quân doanh.
Trên đường đưa nàng về nhà, ngoài tiếng vó ngựa dồn dập chỉ còn tiếng gió thổi vi vút dứt.
Mỗi dừng chân, mắt là non sông gấm vóc trải dài bất tận.
Ta nhớ về đêm đại thắng mười năm , trận đánh lớn với đám man di.
Ta và nàng thành lũy, trông về phương xa, đất đai trải qua binh đao chỉ còn những vách tường đổ nát, duy chỉ ánh trăng cao vẫn vẹn nguyên như thuở nào.
Áo giáp nàng, ánh đêm, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Nàng kể: “Ngày xưa Tống đại ca thường chiến tranh tàn khốc, dân chúng khổ sở, chỉ mong về chẳng còn đánh nữa.”
“Hôm nay thắng trận , chắc bọn man di cũng yên nhiều năm, dân chúng mới sống những ngày bình yên.”
Nàng kể về đầu gặp trưởng , từ quen đến gắn bó, đến mối duyên sinh ly tử biệt một trận chiến.
Đêm biên ải, gió cát quất mắt, mịt mờ cay xè.
Ta hỏi nàng: “Sinh Sinh, tỷ nhớ ?”
Nàng xa xăm, giọng nhẹ tênh: “Cũng quen .”
Ta : “Ta nhớ.”
“Nhớ trưởng, nhớ cha , nhớ cả những tướng sĩ từng sinh tử bên .”
Nàng lặng im lâu, đến khi phía đông hửng sáng, bỗng đầu , ánh mắt ngập tràn đau thương:
“Ta cũng . Nhớ lắm, nhớ .”
Trăng dần khuất, mặt trời bừng sáng sáng rỡ.
Một mũi tên xuyên mây xé gió bay đến, để nàng vĩnh viễn ở giây phút bình minh.
Hoàn Hồn Đan chỉ là lừa gạt.
Có lẽ, đó là sự bạc tình vốn dĩ của bậc đế vương.
Ta mang theo nỗi hận , lưu nơi biên ải mười năm, dốc hết sức quét sạch đám man di đạo lý , g.i.ế.c đến mức chỉ còn phụ nữ trẻ con già yếu, chẳng còn ai thể trận.