Vất vả lắm mới chuyển chính thức, thì liền cùng cha khác đuổi việc.
Khó nhọc lắm mới thắng kiện, lấy tiền bồi thường gấp đôi, thì mẫu tám trăm năm liên lạc mắc ung thư.
Cuối cùng tiêu sạch hết thảy tích góp, nàng vẫn nhắm mắt xuôi tay.
Ta, kẻ rỗng túi, đường còn tay đỡ một lão nhân, vu cho lừa đảo, mất thêm mấy vạn.
Trong chớp mắt, từ kẻ bần hàn biến thành chổi xui xẻo.
Cái đời chó má , còn để sống nữa chăng?!
5
Thế thì… chẳng sống nữa!
Ta thử qua đủ cách tìm chết.
Nào c.ắ.t c.ổ tay, nào treo cổ, nào mở ga…
Ấy mà hình như chút mệnh lớn.
Mỗi cách cái c.h.ế.t chỉ một sợi tơ.
Hay là… mua vé ?
Sờ túi, ngay cả tiền mua vé cũng còn.
Thế càng c.h.ế.t thêm.
6
Lần thứ n tìm cái chết.
Ta lên chiếc cầu Thông Thiên, đời gọi là “Cầu Tử Vong”.
Tên , thôi cũng như bảo: khi c.h.ế.t ắt lên thiên đường. Quá cát tường.
“Lần mà còn chết, thì lão tử thề c.h.ế.t nữa!”
Ta coi như nhận mệnh.
Bịch!
Lại đụng một tiểu cô nương mặc cổ y.
“Xin .” – theo thói quen mở miệng.
Rồi cứ thế bước thẳng lên cầu.
Đứng lan can, gió lạnh thổi run hai đầu gối.
Hay đổi cách c.h.ế.t khác nhỉ?
Cầu cao thế … nước lạnh thế …
Một thoáng run chân, một cái trượt, nhắm chặt mắt.
cảm giác rơi tự do, cũng chẳng nỗi ngạt thở trong nước.
Chỉ … vòng ôm mềm mại phủ quanh .
“Thương Lẫm!”
Ta mở mắt.
Hóa chính là tiểu cô nương .
“Ngươi… tên ?”
Đối diện là đôi mắt hoe đỏ, ánh chan chứa tình ý, khiến tim khẽ run.
Ánh mắt , nóng bỏng đến mức cả như nấu chín.
Chẳng lẽ…
Ta vội lảng:
“Không cần , , nàng thầm thương trộm nhớ ?”
A, sớm thế chứ!
Thế thì chẳng c.h.ế.t nữa.
7
tiểu cô nương thầm mến , biến mất.
Chẳng ai từng thấy qua nàng.
Ngay cả trong giám sát, cũng hề bóng dáng nàng.
Chỉ thấy một nhảy khỏi lan can.
Mặt trắng bệch.
Xong … Ta sinh ảo giác thật .
8
Về , mỗi chết, trong đầu hiện lên nàng.
Chỉ cần nghĩ đến việc nàng sẽ vì mà rơi lệ, liền dám chết.
Thế nhưng trời cao vốn chẳng để an lành.
Một buổi chiều nắng ấm, một chiếc xe thể thao lao điên cuồng phố.
Xe tông nát mấy cửa tiệm, đ.â.m trúng mấy .
Không may, trong .
Kẻ say xỉn bước xuống khỏi xe…
Nhìn kỹ, chẳng là cùng cha khác của !
Hơi thở cuối cùng, gào lên câu nguyện sinh:
“Nếu kiếp , nhất định… nhất định quỷ đói!”
Thật đói quá…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thai-tu-lam-loi-cung-thai-tu-phi-cam/8.html.]
9
Thế là thai xuyên.
Xuyên ngay thành Thái tử.
Chưa đến trăm ngày phong vị Thái tử.
Kiếp , song thương , lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị.
Quả là phúc duyên trời ban!
Mười bốn tuổi, theo phụ hoàng săn.
Lạc núi hoang.
Thoát thích khách, chẳng thoát nổi một con rắn nhỏ.
Đầu óc cuồng, nhưng tinh thần cháy!
Ta tự cổ vũ:
“Lửa cháy cỏ non, gió xuân thổi mọc!”
“Ta đại nạn chết, ắt hậu phúc!”
“Thứ g.i.ế.c nổi , cùng tất sẽ giết!”
lúc cho rằng bản gặp Diêm Vương, một tiểu xuất hiện.
À , chẳng tiểu .
Là cứu tinh!
Ta gắng sức níu lấy cổ chân nàng, cầu cứu.
Nàng vẫn lạnh nhạt, chẳng mảy may động tâm.
Ta: Hừ, thú vị.
Nàng dửng dưng cái chết.
Ta: Ha, chẳng thú vị.
Cuối cùng, vẫn là dùng ba tấc lưỡi dỗ nàng cứu mạng.
Mạng giữ .
nàng vứt bỏ mạng ?!
Từng một sinh mệnh tươi sáng mắt , cứu.
Nếu thể một , ắt sẽ với nàng:
“Thà sống nhục, còn hơn c.h.ế.t oan.”
Khô khốc cổ họng, cuối cùng cũng khuyên nàng , cứu lấy sinh mệnh .
Trước khi rời , ngắm khuôn mặt nàng, càng càng thấy quen thuộc.
Ta hỏi:
“Xin hỏi tiểu thư, quý danh là gì?”
Nàng chỉ hờ hững tay xuống đám cỏ bên đường, lạnh lùng xoay bỏ .
Ta sững sờ:
“Cỏ?!”
“Cỏ! Nàng mắng đó!”
10
Về , gặp nàng nữa.
Ta, nhất kiến chung tình.
Dù mối duyên vốn bắt đầu từ kiếp .
Ta , nàng trong nhà chẳng hề sống .
Thế nên quỳ ở Dưỡng Tâm Điện, cầu xin phụ hoàng ban hôn.
“Vừa mới khiến nấc, liền sang cưới nữ nhi ? Người chịu ?”
Ta: “Phụ hoàng hạ thánh chỉ, ai dám trái? Huống hồ, chính phụ hoàng từng sẽ ban cho một cô nương câm Thái tử phi.”
“Ta thấy nàng hợp. Ngoài nàng , quyết chẳng cưới ai khác.”
“Người đường đường thiên tử, há thể lời giữ lời?”
Hoàng đế: …
“Ban! Ban! Ban hôn!”
11
“Thái tử phi… Thái tử phi… chụt chụt…”
Bốp!
Ta ăn ngay một cái tát, giấc mộng tan tành.
Trước mắt là nụ của nàng.
“Hoàng thượng, giờ thượng triều .”
“Vả , nay chẳng còn là Thái tử phi, mà là… Hoàng hậu của .”
Ta như ý mà “chụt” một cái.
.
Hề hề…
Nàng chẳng còn là Thái tử phi nữa.
Nàng là Hoàng hậu của .
— Hết —