THÁI TỬ LẮM LỜI CÙNG THÁI TỬ PHI CÂM - 7

Cập nhật lúc: 2025-08-16 18:05:53
Lượt xem: 747

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

26

 

Nửa tháng động phòng.

 

Đêm nay, Thương Lẫm vô cùng quấn quýt, chẳng thỏa mãn.

 

Ban đầu chỉ trùm chăn chuyện.

 

Hắn ghé tai thì thầm:

“Ta nàng một bí mật. Ta vốn đến từ một thế giới khác, nơi đó hoàng đế, thái tử, ai nấy đều bình đẳng.”

 

ở nơi đó, chẳng hề sống . Không phụ hoàng mẫu hậu thương , cũng nàng.”

 

Ta chớp mắt.

 

Hắn nhíu mày:

“Nàng tin ư?”

 

Ta lắc đầu.

Hắn cũng tin.

gà trống đẻ trứng, cũng tin.

 

Hắn hừ khẽ:

“Ta giận !”

 

Nheo mắt, lén dòm qua khóe mắt:

“Dỗ !”

 

Ta bất lực bật , ghé .

 

Liền đè xuống.

 

Trời hửng sáng, còn rỉ tai:

“Thêm nữa, coi như mặc nhiên đồng ý.”

 

Ta hít sâu, mở mí nặng trĩu.

Một cước đá khỏi giường:

“Cút…”

 

Thương Lẫm vui mừng:

“Ái chà!”

 

“Ta bảo , nàng nhất định sẽ mở miệng! Mau gọi ‘phu quân’ cho nào!”

 

“Không gọi phu quân? Gọi tên cũng !”

 

“Thái tử phi? Tiểu Thảo Nhi?”

 

ngủ say.

 

Hắn khẽ hôn trán , kiêu hãnh thì thầm:

“Tình yêu của , quả là thần dược!”

 

27

 

Trong mộng,

bước thế giới Thương Lẫm .

 

Mọi thứ đều chạm ,

nhưng chẳng ai thấy .

 

Ngoại trừ—

 

“Chết , thì sống .”

 

Một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai va .

 

Giây còn u ám, giây khúm núm xin .

 

Chính là Thương Lẫm!

 

Ta há miệng gọi ,

nhưng thể phát tiếng.

 

Hắn lưng .

 

Ta vội đuổi theo, thấy bước lên giữa cầu.

 

Hắn lẩm bẩm:

“Lão thiên gia, cho c.h.ế.t thống khoái .”

 

“Công đức đời , xin để kiếp cho hoàng đế!”

 

“Này kiếp sống nữa!”

 

Dứt lời, trèo lên lan can, định nhảy.

 

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc—

 

“Thương Lẫm!”

 

Ta lao tới, kéo xuống.

 

Hai lăn lộn đất.

 

Lúc , chung quanh mới ùa đến.

 

Ta hoảng hốt .

 

Hắn nhoẻn :

“Sao nàng tên ?”

 

Ta sững .

 

ửng đỏ, ngượng ngập:

“Không cần , nàng thầm mến .”

 

28

 

“Thương Lẫm!”

 

Ta giật bật dậy từ giường.

 

Bắt gặp ngay đôi mắt ngượng ngập, mang theo ba phần e thẹn của Thương Lẫm.

 

“Hoàng phi, nàng thừa nhận .”

 

“Thừa nhận rằng nàng cũng yêu đến cách nào dứt bỏ. Câu đầu tiên thốt chính là tên , đến cả trong mộng cũng ngừng gọi .”

 

Ta nhào tới, ôm chặt lấy .

 

Thương Lẫm khẽ ngẩn , vòng tay ôm :

“Sao ? Mơ thấy ác mộng ư?”

 

Ta khẽ gật đầu, nơi khóe mắt còn vương giọt lệ:

“Ta mơ thấy tìm chết…”

 

“Đừng chết, cho phép chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-lam-loi-cung-thai-tu-phi-cam/7.html.]

 

Ngón tay Thương Lẫm run nhè nhẹ, bật khẽ:

“Được, hoàng phi của .”

 

“Ta sẽ tìm chết. Nàng cũng tìm chết. Giữ mạng sống , đợi đến khi chúng già , cùng rời khỏi thế gian.”

 

Ta bật , lệ tan tiếng :

“Nói giữ lời đó, phu quân.”

 

Hai vành tai Thương Lẫm đỏ bừng, cả bốc lửa.

 

“Nàng… Nàng…Nàng…”

 

“Gọi một nữa , rõ.”

 

Ta khẽ đẩy :

“Nghe rõ thì thôi.”

 

Thương Lẫm vội vàng, giọng lắp bắp:

“Rõ… rõ… rõ! Chỉ là quá xúc động thôi.”

 

“Hoàng phi, nàng thể mở miệng chuyện… thật sự… thật sự vui sướng vô cùng.”

 

29

 

Ba năm .

 

Hoàng đế băng hà, Thái tử đăng cơ.

 

Trong lễ phong hậu, Thương Lẫm nắm tay , cùng tiếp nhận bách quan triều bái.

 

Đêm , gió khẽ lay, chuông gió ngoài song ngân vang.

 

Thương Lẫm khoác lên vai một chiếc áo choàng, ôn nhu :

 

“Hoàng phi… , giờ đổi xưng hô. Là Hoàng hậu .”

 

“Hoàng hậu, gió nổi, chớ để nhiễm lạnh.”

 

Ta rúc lòng , nhẹ đáp:

thế, gió nổi .”

 

Ấy là gió xuân.

 

Thương Lẫm nghiêm mặt, như thật:

! Gió lớn, chui giường mới ấm áp.”

 

“Đêm nay, trẫm sẽ hầu hạ hoàng hậu nghỉ ngơi.”

 

Ta: ……

 

Ngoại truyện – Thương Lẫm

 

1

 

Ta là một đứa con riêng.

 

Mẫu từng , thất bại trong việc thượng vị, cả đời chỉ dựa chút tiền phụ ban phát mà sống lay lắt.

 

Ta hiếm khi gặp phụ . Chỉ khi cận kề tử vong, mới ló mặt.

 

Thế là mẫu coi như cỏ cứu mạng, liên tục đẩy đến bên bờ cái chết.

 

“Đồ vô dụng! Sinh ngươi để gì?”

 

“Ngay cả cha ngươi cũng cần ngươi!”

 

Ta , cũng chẳng nháo. Trái , mỉm hỏi:

“Vậy lúc bỏ ?”

 

“Là bỏ chăng?”

 

2

 

Từ đó, còn về nhà.

 

Ta lao sách, chỉ để thoát khỏi cái tổ thối nát .

 

tại trường, gặp cùng cha khác .

 

May , giống phụ , nhận .

 

Người cha luôn lấy lý do bận rộn với , ngày ngày đến cổng trường đón .

 

Vỗ vai khen ngợi, đưa chìa khóa xe sang quà sinh nhật.

 

Không , trẻ con nữa.

Cần gì thứ gọi là phụ tử thâm tình.

 

Đừng hỏi vì mắt đỏ.

Chắc là ăn bánh bao chấm mù tạt cay quá thôi.

 

 

3

 

Rốt cục, cũng lộ phận.

 

Bàn học đổ sơn.

Sách vở đầy keo dán.

Giường ngủ vấy nước bẩn.

 

Mọi lấy danh nghĩa “con riêng” để trút giận.

 

Không , trường nổi, thì chuyển thôi.

 

Thiên hạ rộng lớn, ắt chỗ cho dung .

 

câu quá sớm.

 

Bởi đến , danh “con riêng” vẫn đeo bám đến đó.

Trở thành cái bia công kích của tất cả.

 

Ta tự nhủ:

“Cố lên, Thương Lẫm! Ngươi là con gián dễ c.h.ế.t !”

 

 

4

 

Rồi chợt nhận : đời , chốn nào cũng thuốc trừ sâu.

 

Khó nhọc lắm mới cắn răng đại học, thì gặp ngay dịch bệnh.

 

Cố sống sót qua dịch, chạm cửa ải khó tìm việc.

 

Khó khăn lắm mới tìm một công việc, thì phát hiện đó chính là công ty của kẻ phụ hờ hững .

 

Loading...