THÁI TỬ LẮM LỜI CÙNG THÁI TỬ PHI CÂM - 4

Cập nhật lúc: 2025-08-16 18:04:27
Lượt xem: 876

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy chẳng ngó ngàng, còn hậm hực chạy .

Ai ngờ một con côn trùng dọa, vội chen lòng .

 

“Thái tử phi, sợ quá!”

 

Ta tay hất côn trùng , liền lộ vẻ sùng bái:

“Thái tử phi lợi hại quá! Cả sâu bọ cũng chẳng sợ!”

 

“Thái tử phi cứu mạng , ơn cứu mạng … chỉ thể lấy báo đáp!”

 

Chưa kịp phản ứng, khẽ chạm môi , tinh nghịch như ăn trộm mật ong.

 

Ta ngây , thảo dược rơi vãi hết.

Tim đập loạn ngừng.

 

Tất cả đều tại Thương Lẫm.

Rõ ràng chỉ cơm no, nào dám tham lam nhiều hơn.

 

13

 

Thương Lẫm mê vẽ, song bút pháp chập chờn chẳng đều.

 

Hắn len lén vẽ , phát hiện.

Ta kéo xem, ai ngờ một bức tranh phía thu hút.

 

Ấy là bạch nguyệt quang của ?

 

Chỉ là một bức họa loang lổ, mơ hồ mới nhận là nữ tử.

 

Nét vẽ nguệch ngoạc, nhưng thấy sự chân thành trong đó.

 

Ngực chua xót, mắt cay cay.

Xong , trở nên tham lam.

 

Nước mắt rơi xuống bức tranh, nhòe một chữ—Thảo.

 

Tên bức họa chính là Thảo.

Dưới cùng còn đề một câu:

“Lửa cháy cỏ tận, gió xuân thổi sinh.”

 

14

 

“Lửa cháy cỏ tận, gió xuân thổi sinh!”

 

“Mạng lớn, ắt phúc về !”

 

“Cái gì g.i.ế.c , cuối cùng sẽ giết!”

 

Năm mười tuổi, lên núi tìm dây treo cổ, gặp một kẻ điên.

 

Ta lưng định tìm chỗ khác, thì túm lấy mắt cá.

 

Hắn lấm lem bùn đất, mặt đen nhẻm, gắt gao giữ :

“Muội , ca ca rắn cắn, mau cứu ca!”

 

Ta lắc đầu.

Ta sắp c.h.ế.t , quản gì sống c.h.ế.t kẻ khác.

 

“Cứu ca, ca cho bạc?”

 

Ta vẫn lắc.

Xuống địa phủ thì bạc nào cũng vô dụng.

 

Hắn nghiến răng:

“Cứu ca, ca… lấy báo đáp ?”

 

Ta lắc.

Thà cho bạc còn hơn.

 

Cuối cùng than vãn:

“Chẳng lẽ ca quỷ c.h.ế.t đói? Không , ca thà c.h.ế.t cũng c.h.ế.t no!”

 

Bụng khẽ quặn, hai ngày ăn.

Ta cũng chẳng quỷ đói.

 

Hắn thấy thế, vội :

“Ta thể cho ăn no!”

 

Mắt sáng lên.

 

Hắn gật đầu chắc nịch:

“Người Hoa quốc lừa Hoa quốc!”

Thấy ngơ, đổi lời:

“Người Yến quốc lừa Yến quốc!”

 

Ta cúi vết thương nơi chân , tự buộc dây, ngăn độc lan. Bên cạnh còn một con rắn chết.

 

Ta lục trong gùi, lấy dây thừng, d.a.o nhỏ, cuối cùng tìm một nhánh thảo dược.

Nghiền nát đắp vết thương.

 

Hắn nhướng mày, nhặt dây thừng:

“Muội định tìm cái chết?”

 

Ta gật.

 

Hắn tặc lưỡi:

“Thà sống nhục còn hơn chết, c.h.ế.t chẳng .”

 

“Thắt cổ, lưỡi thè , xí lắm.”

 

“Dùng d.a.o thì m.á.u tuôn xối xả, còn tỉnh táo mà chính chảy cạn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thai-tu-lam-loi-cung-thai-tu-phi-cam/4.html.]

 

Hắn lắm lời, đủ cách chết.

Mà chẳng cách nào .

 

“Vì sống, ca còn bằng lòng lấy báo đáp, cớ chẳng cần mạng?”

 

“Muội từng kinh ? Nếu từng đến, sẽ chẳng c.h.ế.t .”

 

Ta im lặng.

Cũng còn quá c.h.ế.t nữa.

 

Chẳng bao lâu, tìm đến.

Hắn bảo gia quyến tới .

 

Trước khi , hỏi:

“Xin hỏi quý danh cô nương ?”

 

Ta chớp mắt.

Ta chẳng tên, vẫn gọi là Tiểu Á nha.

 

Chợt nhớ câu :

“Lửa cháy cỏ tận, gió xuân thổi sinh, sống ! Cái đời thảo đản !”

 

Thảo đản là gì?

Là cỏ ư?

 

Ta cũng như cỏ, xuân đến sống.

 

Ta chỉ tay xuống đám cỏ dại đất, lưng bỏ .

 

Hắn gãi đầu:

“Thảo ? Nàng đang chửi ư?”

 

“Thảo ! Nàng chửi thật !”

 

15

 

“Ái chà, nàng phát hiện , Thái tử phi.”

 

Thương Lẫm ôm lấy từ phía , cọ nhẹ bên tai, giọng lảnh lót:

“Đã lấy báo đáp, nào lừa nàng ?”

 

Hắn khẽ thở dài:

“Chỉ tiếc là, nhất định quên mất chuyện .”

 

Ta lén lau giọt lệ nơi khóe mắt.

Không hề.

Ta vẫn luôn nhớ rõ.

 

Kẻ điên năm bên trái, Thái tử hôm nay bên .

Ai thể ngờ, điên năm đó chính là Thái tử đương triều?

Ấy chẳng chỉ là sai biệt một chữ.

Ta mấp máy môi, định phản bác—

chẳng thốt nên lời.

 

Ánh mắt thoáng ảm đạm.

Thương Lẫm nhéo nhéo má :

“Tốt lắm , mở miệng chuyện cơ đấy.”

 

Ta ngẩng đầu, kiễng chân, khẽ chạm môi lên má .

 

Thương Lẫm thoáng sững , cả thể ngứa ngáy yên.

Hắn bỗng ôm ngang , đè xuống giường.

 

Ta mở to mắt— ban ngày mà…

 

Thương Lẫm giả vờ ho khan:

“Kỳ thực, đôi khi… cũng chẳng thể.”

 

16

 

Vương gia sắp đại hôn.

Cưới thật sự là một cô nương mù mắt.

 

Ta liếc Thương Lẫm— chẳng lẽ thật sự là do cầu Hoàng thượng ban hôn?

 

Thương Lẫm mở to mắt vô tội, thẹn thùng:

“Đừng , sợ nhịn bật mất thôi.”

 

Ta: …

 

Hắn hừ một tiếng:

“Đệ cũng là kẻ si tình. Chỉ để cưới cô nương mù mà quỳ ba ngày ba đêm.”

 

“Học theo thì thôi, còn học y chang cái thói chung thủy . Ngay cả thề thốt cũng chép nguyên: một đời một kiếp một đôi , quyết chẳng nạp . Chẳng đổi lấy một chữ.”

 

“Hừ! là đồ học đòi!”

 

Thương Lẫm với Vương gia vốn chẳng ưa .

Hai hễ gặp triều là tranh cãi.

nào phần thắng cũng nghiêng về Thương Lẫm.

 

Bình thời, Thương Lẫm ưa bông đùa, lời lẽ chẳng kỵ ai, nên đắc tội ít, trong đó cả phụ .

 

Phụ vốn định gả Bảo Châu cho Vương gia để nương nhờ.

Nào ngờ Vương gia lấy cô nương mù .

 

Hừm, tính toán đổ vỡ.

 

Thương Lẫm vui như Tết, bởi Hoàng hậu tức đến thổ huyết.

Ta cũng vui, vì phụ cũng tức đến thổ huyết.

 

 

 

Loading...