Hạ Dư Châu nhàn nhạt mở miệng, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát. “Giọng thì uống thuốc ngay, đừng để càng ngày càng nặng.”
“Chăm sóc cho bản một chút.”
Lời thì cứng nhắc, nhưng sự quan tâm trong đó khó để nhận .
Vốn đang chuẩn rời khỏi khu nhà để công ty, nhưng lúc ngang qua cổng, chợt nhớ đến tiếng ho khẽ mà cô cố nén xe. Vì đầu xe, ghé hiệu thuốc gần đó mua thuốc cho cô.
Doãn Ân Ngữ cầm chiếc túi trong tay, cảm giác như thứ gì đó nện lòng cô, đau âm ỉ.
Cô , lúc đường về Hạ Dư Châu đang giận.
Dù bây giờ cơn giận chắc vẫn nguôi, nhưng vẫn chịu ghé hiệu thuốc vì cô.
Anh luôn là như thế, kể cả khi hai bất đồng, kể cả khi tranh cãi, cũng bao giờ nặng lời với cô, thậm chí từng to tiếng.
Tất cả sự dịu dàng và nhẫn nại, đều dành hết cho cô.
Anh vẫn sẽ quan tâm, vẫn sẽ chăm sóc, chỉ là nét mặt sẽ lạnh hơn một chút, để cô đang giận.
Không rõ cô đang nghĩ gì, Hạ Dư Châu giơ tay vẫy mặt cô: “Là thuốc dạng bột, nhờ dì giúp em pha uống.”
Viên nén thuốc viên cô sẽ khó nuốt.
Doãn Ân Ngữ gật đầu: “Ừ, em .”
Hạ Dư Châu dặn thêm: “Nhớ uống khi còn nóng.”
Bởi vì cô quên, thuốc pha xong để đó, cuối cùng nguội lạnh chẳng đụng đến.
Có bên cạnh thì còn đỡ, sẽ giục cô.
Doãn Ân Ngữ nhẹ nhàng đáp lời: “Em sẽ nhớ.”
Từ khi chia tay, mỗi cô cảm cũng chẳng còn ai nhắc cô uống thuốc nữa.
Hạ Dư Châu vẻ vẫn yên tâm, nhưng cũng thêm. Anh chỉ khẽ “ừ” một tiếng bảo: “Vào nhà , đây.”
“Vâng.” Doãn Ân Ngữ siết chặt chiếc túi trong tay.
Lần , mãi đến khi thấy cô bước nhà Hạ Dư Châu mới khởi động xe rời .
Trong phòng khách, dì Dư thấy cô mang theo một túi thuốc liền bước tới hỏi: “Cô chủ, cô thấy khó chịu ở ?”
“Không , dì cứ việc của .” Doãn Ân Ngữ về phía quầy nước, lấy thuốc trong túi , nhưng động tác nơi tay khựng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-30.html.]
Ngoài thuốc , trong túi còn một hộp ô mai.
Đó là thói quen nhỏ của cô. Mỗi uống thuốc xong, cô luôn ngậm một viên ô mai để xua bớt vị đắng còn đọng trong miệng.
Tỉ mỉ hơn nữa là cần cô hướng dẫn sử dụng, liều lượng ghi sẵn ngay vỏ hộp.
Cách Doãn Ân Ngữ quá quen thuộc . Ngoài Hạ Dư Châu , chẳng còn ai chu đáo đến thế.
Tim cô khẽ chùng xuống, xen lẫn một tia áy náy. Rõ ràng là cô tổn thương , mà vẫn đối xử với cô dịu dàng như thế.
Trong cơn choáng váng, Doãn Ân Ngữ tự pha một ly thuốc, xuống ghế sofa thì điện thoại vang lên.
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, rõ ràng, dứt khoát.
Hạ Dư Châu: [Uống thuốc.]
Doãn Ân Ngữ tin nhắn gửi, đảo mắt xung quanh. Anh gắn camera giám sát trong nhà cô ?
Cô cầm ly thuốc lên chậm rãi uống hết, đó bật camera, chụp một tấm ảnh chiếc ly trống , gửi cho Hạ Dư Châu: [Uống .]
Cô định đặt điện thoại xuống, nghĩ sẽ nhắn nữa thì màn hình sáng lên.
Hạ Dư Châu: [Ừm.]
Doãn Ân Ngữ dòng tin , bất chợt nảy một suy nghĩ. Anh vẫn còn nhớ cô thích để phần cuối đoạn chat là tin nhắn của ?
Chỉ cần lật lịch sử trò chuyện giữa hai là thể thấy, nào cuộc trò chuyện cũng kết thúc bằng tin nhắn của Hạ Dư Châu.
Như để kiểm chứng suy đoán , cô nhắn thêm một tin nữa: [Ồ.]
Hạ Dư Châu: [Uống thuốc nhiều quá ?]
Doãn Ân Ngữ bĩu môi, chẳng gì, gửi cho một tràng dấu ba chấm.
Hạ Dư Châu bắt chước cô, đáp bằng một chữ: [Ồ.]
Doãn Ân Ngữ thèm bận tâm đang nghĩ gì nữa, cầm lấy hộp ô mai bàn, lấy một viên bỏ miệng. Vị chua ngọt dịu nhẹ lan , đúng là hương vị cô thích.
Dưới ánh trăng treo cao, phố xá lên đèn rực rỡ.
Bên trong quán bar MJ, ánh sáng mờ ảo chớp tắt, cảnh tượng mắt là một thế giới đầy cám dỗ và sa hoa, tràn ngập sắc màu phù phiếm.
Hương rượu nồng, mùi nước hoa quyện cùng khói thuốc lá, tầng tầng lớp lớp cuốn lấy khí.
Giữa sàn nhảy, nam nữ hòa tiết tấu mạnh mẽ của âm nhạc, điên cuồng lắc lư.