Đúng là trong cung của Thục phi có gì đó quái lạ.
Ta áp người lên cửa cung nghiêng tai lắng , tiếng cười quỷ dị vang bên tai dứt.
Cả người run lên, cảm giác phía lạnh.
Nếu cứ xông vào như thế quá phí mạnh, móc túi đựng kiếm gỗ đào ném vào.
Kiếm gỗ đào rơi lộp bộp xuống đất, tiếng cười bên trong lại càng vang dội...
Nghe nói Chân Long Thiên Tử sợ yêu ̀, Hoàng thượng dễ bị lừa, thẻ làm gì khác hơn là túm Thái tử qua đó.
Mặc dù chỉ Chân Long nhi tử Chân Long Thiên Tử nhưng chắc vẫn có ́c dụng chứ?
Ta cổ vũ Thái tử: "Điện hạ cố lên, dùng một cước đá tung cửa , yêu ̀ đều bị khí chân long của ngài đánh bay!"
Khóe miệng Thái tử co rút, đẩy cửa .
Không lệ quỷ gào khóc, cũng có ác ma thì thầm, thậm chí có luồng khí đen bay ngoài.
Ta dè dặt thăm dò, cùng hai người một chó nhìn .
Thục phi dẫn hai tiểu cung nữ ngồi vây quanh một vòng, chơi đùa với chó: "Hahaha... Cẩu Bảo, mau qua đây cho mẫu hôn... Hahaha..."
Thục phi gian mấy tiếng, vừa ngước mắt đã thấy và Thái tử, sắc mặt cứng đờ: "Hahaha, ở đây cả, ha ha..."
Ta: "..."
*
Cả người Cẩu Bảo trắng như tuyết, lắc đầu vẫy đuôi rất linh hoạt, đó chính là con chó và Thái tử gặp ở lỗ chó lúc trước.
Ta ôm Cẩu Bảo cọ một phen, vùi vào lông tơ mềm mại của nó khẽ hỏi: "Nương nương, nó tên là Cẩu Bảo à?"
Thục phi nhướng mày: "Sao lại thế được? Sao chó của bổn cung lại có tên qua loa vậy chứ?"
Ta gật đầu: "Cũng đúng, vậy nó tên là gì?"
Thục phi: "Thí Cổ* Tử."
*Thí Cổ là cái m.ô.n.g á.
Ta: "Hả?"
Thục phi tỏ vẻ mờ mịt: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy m.ô.n.g của nó trắng như của Hoàng thượng à?"
Ta im lặng hồi lâu, lắc đầu: "Không biết, nô ̀i thích nhìn cái đó."
Thục phi cũng lắc đầu: "Ta cũng thích nhìn."
Thái tử đặt mạnh chén trà xuống, cười lạnh nói: "Còn thể thống gì nữa."
Thục phi vui: "Đúng rồi, ngươi có văn hóa, ngươi đặt tên ."
Thái tử sờ đầu chó, lại sờ đuôi nó, im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng vàng: "Gọi Tiểu Bạch."
Thục phi: "Hứ."
Ta: "Ha."
*
Cẩu Bảo lớn lên từng ngày, có thể mượn cớ thăm Cẩu Bảo mà đến cung Thục phi trò chuyện.
Dần dần.
Ta phát hiện một chuyện.
"Thái tử vốn ăn mập."
Ta trầm mặc nói sự thật này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/thai-giam-thang-chuc-ky/chuong-6.html.]
Lúc này, Thục phi vỗ bàn đứng dậy: "Lẽ nào lại như vậy!"
Ta quỳ ̣p xuống, đụng đầu với Cẩu Bảo: "Nô ̀i làm việc vô năng, xin nương nương thứ tội."
Ta hoàn toàn hiểu được tâm trạng làm mẫu phi của Thục phi.
Thái tử ăn mãi mập, Cẩu Bảo càng lúc càng mập.
Thể chất của Thái tử đáng sợ, Cẩu Bảo lại béo đến mức khiến người lo lắng.
Thục phi chán nản đất, ôm chặt Cẩu Bảo: "Hừm, mẫu chỉ có ngươi, ngươi được ăn nữa?"
Cẩu Bảo gật gù đắc ý, nửa hiểu nữa .
Ta che mặt khóc ròng, đành lòng nhìn thảm kịch mẹ con lục đục.
Thục phi phất tay: "Nó lớn lên ở thâm cung từ nhỏ, nhất ̣nh là thiếu tình thương của cha mới như vậy. Ngươi tìm cha nó ."
Ta lĩnh mệnh vào ngự thư phòng: "Hoàng thượng, nương nương nhớ ngài, Cẩu Bảo lại lên cân rồi."
Hoàng thượng sững sờ: "Con chó ngày một béo lên à?"
Nghe thử xem vô cùng qua loa.
Đây là lời một phụ có thể nói ?
Thục phi sửng sốt, kéo qua một bên khẽ nói: "Ngươi dẫn ông ấy đến làm gì?"
Ta hiểu: "Chẳng phải nương nương bảo nô ̀i tìm cha của Cẩu Bảo đến à?"
Thục phi càng khó hiểu: "Chẳng phải cha của Cẩu Bảo chính là Đại Hoàng ở ngự hoa viên à?"
Ta: "..."
Oa, đúng là... Chụp mũ.
Đã đến rồi thì chấp nhận dùng .
Hoàng thượng có gương mặt giận tự uy, muốn giao lưu tình cảm với Cẩu Bảo: "Chào, chó."
Cẩu Bảo: "Gâu?"
Thục phi bất mãn: "Ngài nói như thế nó hiểu được chứ?"
Hoàng thượng do dự một chút, ngồi xuống: "Gâu!"
Cẩu Bảo: "Gâu gâu!"
Thục phi vui mừng dùng khăn lau khóe mắt.
Cẩu Bảo có cha quan tâm trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Hai ngày , nó lại tăng ba cân.