Tặng Em Đóa Hồng Kiều Diễm Nhất - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-03 08:37:40
Lượt xem: 213
[FULL] Tặng Em Đóa Hồng Kiều Diễm Nhất
Tác giả: Cáp Văn Đại Vương
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Trong buổi liên hoan công ty, tôi uống hơi quá chén, không chỉ nói không ngừng về tình hình việc làm hiện tại mà còn ép sếp đi học cao học.
Sếp lười chẳng buồn chấp tôi, qua loa nói rằng sẽ thi, sẽ thi.
Tôi đập bàn một cái, hét lớn: "Không được! Ngay bây giờ anh phải tuyên bố với bọn họ là anh từ chức, ngày mai đi thi cao học luôn!”
01
Rượu ngà ngà, mọi người trong bàn tiệc đều đã có chút hơi men.
Trước đây tôi vốn không uống rượu, hôm nay thấy loại rượu hoa quả này ngon, ngọt lịm, hình như cũng không có độ cồn mấy nên tôi đã uống liền hai chai.
Càng uống, tôi càng thấy nóng, càng muốn nói chuyện.
Chị Dương bên cạnh đang than thở với Chu Chu rằng con trai chị ấy năm nay tốt nghiệp đại học, tìm việc rất khó khăn.
Chu Chu gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, bây giờ tìm việc ngày càng khó, mọi người cạnh tranh ghê quá."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Đi học cao học đi chứ." Tôi đột nhiên lên tiếng, khiến Chu Chu giật nảy mình.
Cô ấy quay lại nhìn tôi, vỗ vỗ ngực, trách móc nói: "Chị Sở, sao chị đi lại không có tiếng động gì thế ạ?"
Tôi không trả lời cô ấy, mà quay sang hỏi chị Dương: "Sao chị không bảo con trai đi học cao học?”
Tôi không thân với chị Dương, chỉ là quan hệ xã giao gật đầu chào hỏi khi gặp mặt thôi.
Chị ấy hoàn toàn không ngờ tôi lại đột nhiên quan tâm đến con trai chị ấy, ngây ra một lúc lâu mới ngơ ngác nói: "Ờ... nó thấy học cao học xong cũng chẳng để làm gì..."
Tôi nhíu mày, giận cá không ăn muối: "Sao lại có thể nghĩ như thế được?!”
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Chu Chu và chị Dương, tôi thản nhiên kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu nói không ngừng về tình hình việc làm hiện tại.
"Bây giờ thị trường có thiếu sinh viên đại học à? Không thiếu! Sinh viên đại học nhan nhản ngoài kia!"
"Nhưng tại sao nhà nước vẫn cứ nhấn đi nhấn lại là phải coi trọng giáo dục đại học?! Chứng tỏ chúng ta vẫn thiếu sinh viên đại học! Nhưng thiếu cái gì…”
"Ài... Đúng rồi!!! Là thiếu sinh viên đại học có trình độ, chất lượng cao!"
Tôi nói đến mức kích động, vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, hận không thể dí sát mặt vào họ.
"Đối mặt với tình hình việc làm gay go hiện nay, không học cao học sao được? Sinh viên tốt nghiệp đại học không có sức cạnh tranh nữa rồi! Hiểu không???"
Tôi hùng hồn, giọng càng lúc càng lớn.
Chị Dương dường như bị sự nhiệt tình của tôi làm cho kinh ngạc, ngây ngốc nhìn tôi, mãi đến khi tôi hỏi "hiểu không" hai lần, chị ấy mới điên cuồng gật đầu dưới ánh mắt nóng rực của tôi: "Hiểu! Hiểu!"
Tôi hài lòng, tiếp tục hùng hồn diễn thuyết.
Trong phòng bao vốn đang ồn ào, các đồng nghiệp tụ tập ba năm người nói chuyện phiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tang-em-doa-hong-kieu-diem-nhat/chuong-1.html.]
Nhưng vì giọng tôi càng lúc càng lớn, cuối cùng còn đứng lên diễn thuyết trước mặt mọi người, những người khác đều im lặng, ngạc nhiên và sửng sốt nhìn tôi.
Tôi càng nói càng hăng, đột nhiên cảm thấy tất cả những người có mặt đều là những mầm non lạc lối của Tổ quốc.
Cảm giác sứ mệnh trong tôi bùng nổ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đánh thức khát vọng tri thức của họ, phải khiến họ bước vào những nấc thang tri thức cao hơn.
Ánh mắt nóng bỏng của tôi quét qua khuôn mặt của từng người trong phòng, mong chờ câu trả lời của họ.
Nhưng không ai trả lời.
Hình như họ đều bị dọa cho ngây người rồi.
Trong phòng bao im lặng như tờ.
Bỗng nhiên, tiếng mở cửa phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Tiếng người ồn ào trên hành lang tràn vào theo khe cửa, rồi lại bị cắt đứt khi cánh cửa cách âm dày cộp đóng lại.
Phó Trạch Kiêu đứng ở cửa, tay vẫn còn đặt trên tay nắm, đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ trong phòng.
Anh đảo mắt nhìn một lượt những biểu cảm khác nhau của mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở tôi, người duy nhất đang đứng.
Anh khó hiểu: "Cô…”
"Tổng giám đốc Phó!" Tôi đột ngột cắt lời anh: "Anh đến đúng lúc quá! Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!"
Phó Trạch Kiêu ngơ ngác: "Hả?"
Có người bên cạnh khẽ nhắc: "Tổng giám đốc Phó, hình như trợ lý Sở say rồi…”
Tôi nghe thấy, lập tức chỉ vào người đó, vẻ mặt không vui: "Anh không đi học cao học thì thôi, dù sao năng lực của mỗi người có hạn! Nhưng anh vu oan tôi uống say là có ý gì?"
Người đó lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Phó Trạch Kiêu hình như đã hiểu ra, nhìn tôi chằm chằm vài giây, rồi ra lệnh ngay: "Hôm nay cũng muộn rồi, mọi người giải tán đi thôi…”
Anh vừa dứt lời, tôi lập tức sốt ruột: "Sao anh lại có thể để họ đi?! Anh còn một việc rất quan trọng chưa làm!"
Phó Trạch Kiêu bất lực: "Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Phó, anh nghe tôi khuyên một câu..." Tôi khuyên nhủ bằng giọng điệu thiết tha: "Anh thật sự có tài năng, anh nên đi học cao học!”
Phó Trạch Kiêu cười như không cười, hình như không muốn chấp nhặt với tôi nữa, vừa chuẩn bị mở cửa phòng bao cho những người khác ra ngoài, vừa qua loa gật đầu: "Thi, thi, mai đi thi luôn."
Tôi được nước lấn tới: "Anh nhất định phải đi học cao học!... Không đúng! Anh phải học lên tiến sĩ! Học lên tiến sĩ xong làm cao học sau tiến sĩ! Anh phải trở thành nhân tài kiệt xuất, cống hiến cho Tổ quốc!”
Phó Trạch Kiêu lại gật đầu ba cái liên tiếp: "Được, được, được."
Vẻ mặt vô cùng tùy tiện.
Tôi thấy những người khác đang cố nhịn cười, lại nhìn thấy bộ dạng "chày cối" của Phó Trạch Kiêu, giận cá c.h.é.m thớt, trong phút chốc cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Tôi đập mạnh xuống bàn: "Không được!”
Trong tiếng vang lớn, sự điên cuồng của tôi một lần nữa làm mới nhận thức của mọi người về tôi, họ đều sững sờ, ngay cả biểu cảm nửa vĩnh viễn vui buồn không lộ ra ngoài của Phó Trạch Kiêu cũng xuất hiện vết rạn.
Tôi chỉ vào Phó Trạch Kiêu, giọng nói lớn đến mức có thể lật tung nóc nhà:
"Anh ngay bây giờ, trước mặt tất cả mọi người, tuyên bố anh nghỉ việc, ngày mai anh phải đi thi cao học!”