Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TẦN VỤ - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:43:37
Lượt xem: 831

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người họ ôm nhau thân mật, ta như thể nhân vật phản diện trong truyện  vậy, đứng im không nhúc nhích.

Ân Tương Ngọc không tách khỏi vòng tay nàng ta để giữ khoảng cách trước, vậy mà cứ giữ nguyên tư thế được nàng ta ôm, tiếp tục đưa tay ra kéo ta.

Ta lùi lại một bước, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi Hầu phủ, đi thẳng về Tướng quân phủ.

Ân Tương Ngọc muốn hưởng phúc Tề nhân là không thể nào, cả đời này ta sẽ không chấp nhận chia sẻ đàn ông với người phụ nữ khác.

Lần này, ta phải xem xem, Ân Tương Ngọc chọn ta, hay chọn con nhỏ trà xanh Mục Linh Nguyên này.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tuy nhiên thế sự khó lường, biến cố kinh thiên động địa có lẽ lại xảy ra vào một ngày bình thường.

6

Ta ở Tướng quân phủ đợi hai ngày, không đợi được tin Ân Tương Ngọc đến làm lành.

Ngược lại đợi được tin cha ta bị tình nghi thông đồng với địch phản quốc, khi đi qua Vân Hải Thành thì bị binh lính triều đình chặn lại áp giải về Kinh thành.

Ta quỳ trong gió lạnh đợi suốt hai canh giờ, Hoàng đế mới chịu cho ta vào yết kiến.

Tháng mười hai trời lạnh thật, lạnh đến mức tay chân ta cứng đờ, môi lưỡi cũng không còn linh hoạt.

Ta quỳ trên đất, đầu đập mạnh xuống sàn.

"Cầu xin Bệ hạ minh xét, cha thần nửa đời chinh chiến vì Bắc Cương đánh đổi lấy cục diện yên ổn như ngày nay, ông ấy không thể nào tự tay chôn vùi nơi mình đã bảo vệ nửa đời người được ạ!

"Mẹ thần năm xưa cũng c.h.ế.t dưới tay địch quân, thần và cha hận thấu xương giặc cướp Bắc Cương, tuyệt đối không thể có lòng thông đồng với địch."

Trán chắc là đập vỡ rồi, nhưng ta không cảm thấy đau.

Chỉ thấy m.á.u chảy vào mắt hơi làm mờ tầm nhìn.

Ta không nhìn rõ biểu cảm của bậc đế vương.

Chỉ nghe thấy ngài dùng giọng điệu bình thản nói:

"Trẫm đương nhiên tin Trấn Bắc Đại Tướng Quân vô tội, chỉ là bức thư tín này tìm thấy trong nhà ngươi không thể là giả, chuyện liên quan đến an nguy quốc gia, vẫn cần Đại tướng quân tự mình về giải thích."

Tuy ta không có tài văn chương ngâm thơ đối câu gì, nhưng cũng từng đến trường học chữ, đọc qua không ít sách sử.

Điển cố công cao át chủ, thỏ c.h.ế.t chó săn bị thịt, cũng đọc không ít.

Chỉ là, ta chưa bao giờ cảm thấy cha ta đã đến mức khiến Hoàng đế phải kiêng dè.

Mấy năm gần đây, chiến sự Bắc Cương dần lắng xuống, bá tánh an cư lạc nghiệp.

Ta còn đang mừng thầm vì cha có nhiều thời gian hơn để về thăm ta.

Nào ngờ, Trấn Bắc Đại Tướng Quân, chỉ khi phương Bắc cần trấn giữ, mới có giá trị tồn tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-vu/chuong-4.html.]

Ân Tương Ngọc vào lúc nào ta hoàn toàn không để ý.

Hoàng đế đối mặt với con của tỷ tỷ mình, hòa nhã hơn nhiều so với đối mặt với ta.

"Bệ hạ thứ tội, vợ thần lỗ mãng không biết phép tắc đã mạo phạm ngài."

Hoàng đế xua tay nói: "Giữa ngươi và ta, không cần khách sáo như vậy. Làm cữu cữu, sao có thể thật sự trách phạt đám tiểu bối các ngươi chứ. Trấn Bắc Đại Tướng Quân sắp về đến kinh thành rồi, mấy ngày này, các ngươi cứ ở yên trong phủ đợi tin tức đi."

"Vâng!"

Ân Tương Ngọc nhận lời ngay tắp lự cái lệnh cấm túc biến tướng này, đẩy xe lăn tới đỡ ta.

Ta không dậy, giãy giụa vài cái.

Hắn nhỏ giọng dỗ ta: "Ngoan, về nhà với ta trước đã."

Ta thấy hoa mắt, vừa định nói đầu ta chóng mặt đứng không nổi, kết quả chưa kịp nói đã ngất xỉu tại chỗ.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ nghe thấy Hoàng đế trên cao nói câu gì đó:

"Nể tình ngươi lần này có công tìm ra thư tín, nếu ngươi muốn bảo vệ nó thì..."

7

Lúc tỉnh lại đã ở Hầu phủ.

Vết thương trên đầu đã được băng bó cẩn thận.

Ân Tương Ngọc canh giữ bên giường ta, mắt ta vừa mở ra, đã thấy dáng vẻ mắt thâm quầng, mặt mày bơ phờ của hắn.

Ta dùng giọng điệu thường ngày hay đùa giỡn với hắn nói: "Đây là, lo cho ta cả đêm không ngủ hả?"

Ân Tương Ngọc thấy bộ dạng như không có chuyện gì của ta, nhíu mày, vươn tay cách lớp băng gạc sờ trán ta.

"Sao? Đập đầu đến ngốc luôn rồi à?"

Ta cười hì hì: "Sao thế?"

Ân Tương Ngọc nhìn kỹ biểu cảm của ta, thở dài nói:

"Ngươi đừng lo, Nhạc phụ vì triều đình vào sinh ra tử bao năm, đánh chiếm cả một vùng Bắc Cương yên ổn, Bệ hạ sẽ không quá làm khó ông ấy đâu."

"Ân Tương Ngọc!"

Ta gọi cả tên hắn như trước khi thành thân.

"Ngươi rõ hơn ta, cha ta tuyệt đối không thể thông đồng với địch phản quốc. Huống chi ông ấy đánh nhau với giặc cướp phương Bắc mấy chục năm, sớm đã kết thù sâu như biển máu, nói gì đến khả năng hợp tác chứ."

 

Loading...