Người cuối cùng phải đánh thắng được ta mới có thể vào ở rể Tần gia.
Tỉ võ chiêu thân diễn ra được nửa chừng, ta đã quay về gác lầu, đứng sóng vai cùng cha, dõi mắt trông xuống tình hình trên võ đài.
Hiện tại người thắng là thợ rèn chợ Tây, người đang chuẩn bị lên đài thách đấu là gã đồ tể chợ Đông.
Đám đông bỗng nhiên náo loạn, ta liếc mắt một cái liền chú ý tới có người đánh xe ngựa đến.
Nhìn kỹ lại, người đánh xe lại là một gương mặt quen thuộc.
Mục Linh Nguyên? Hắn tới đây làm gì?
Ta nhìn rèm xe lay động, tim không tự chủ mà đập thình thịch.
"Tiểu Hầu Gia đuổi tới rồi à?"
Cha ta lên tiếng trước cả ta.
Ta quay đầu nhìn ông, lại thấy trên mặt ông vừa có vẻ chột dạ, vừa có vẻ như trút được gánh nặng.
"Đuổi tới thì đã sao? Hắn tính kế cha như vậy, suýt nữa làm Tần gia ta tan nhà nát cửa, con với hắn dù không thành kẻ thù thì cũng chẳng thể nào thành vợ chồng được nữa."
19
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta cứng cổ, cố đè nén cơn sóng lòng đang cuộn trào.
Trên đài, gã đồ tể đã thắng người thợ rèn, trước khi người tiếp theo lên sàn, Mục Linh Nguyên bỗng hét lớn một tiếng: "Dừng lại!"
Sau đó, hắn từ trong xe ngựa bế ra một người, đặt người đó vào xe lăn rồi đẩy lên đài, nói với gã đồ tể: "Hắn tới thách đấu ngươi."
Ân Tương Ngọc từ đầu đến cuối đều cúi gằm mặt, mười ngón tay siết chặt lấy xe lăn, dùng sức đến mức trắng bệch.
Thật kỳ lạ, khoảng cách xa như thế.
Mà ta vẫn nhìn ra được vẻ bối rối hắn cứ ngỡ đã che giấu rất kỹ.
Tiểu Hầu Gia đoan chính lễ độ sao có lúc lại như một trò hề, bị đám đông vây xem thế này.
Tuy chân không dùng được sức lực, nhưng Ân Tương Ngọc trước đây cũng từng học võ nghệ.
Nhận ra gã đồ tể chỉ có sức khỏe chứ không có đầu óc, hắn một tay điều khiển hướng đi của xe lăn, một tay vung ra hóa giải đòn tấn công của đối phương.
Người dưới đài bàn tán xôn xao, câu nào câu nấy cũng là "đồ tàn phế", "thằng què" gì đó.
Khuyết điểm mà bản thân để tâm nhất lại bị người ta lôi ra bàn tán, Ân Tương Ngọc không thể nào không nghe thấy.
Nhưng hắn vẫn không hề lùi bước.
Gã đồ tể cuối cùng bị dồn đến đường cùng, nhắm chuẩn quỹ đạo di chuyển của chiếc xe lăn, tung một cú đá hết sức, tiếng bánh xe nứt vỡ vang lên.
Giây tiếp theo, Ân Tương Ngọc mất thăng bằng ngã sõng soài trên mặt đất.
Gã đồ tể cười phá lên, lại tung thêm một cước nữa, nhắm thẳng vào Ân Tương Ngọc mà đá tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-vu/chuong-13.html.]
Tim ta thắt lại, thành cửa sổ bị ta siết mạnh đến nứt ra một đường.
Cha ta đứng bên cạnh hít một ngụm khí lạnh: "Cái này… cái này…"
Vậy mà Ân Tương Ngọc không hề bị đá bay xuống đài.
Tay hắn bám chặt lấy mép võ đài, cả người treo lơ lửng bên dưới.
Gã đồ tể ban đầu bị hắn đùa bỡn đến phát hỏa, lúc này đã hoàn toàn mất hết lý trí, nhấc chân lên nhắm thẳng vào bàn tay đang bám trên mép đài của Ân Tương Ngọc mà giẫm xuống.
Ân Tương Ngọc dường như không biết đau là gì, không hề nhúc nhích.
Đột nhiên, tầm mắt hắn hướng lên trên, chạm phải ánh mắt của ta.
Môi hắn mấp máy, ta không nghe thấy tiếng, nhưng nhìn khẩu hình thì nhận ra hắn đang nói:
"Muốn thoát khỏi ta ư, đời này đừng hòng."
Bị người ta đánh cho ra nông nỗi này rồi mà còn không quên cà khịa ta à?
Ta hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cũng lạnh tanh.
Ý định muốn xuống cứu hắn vừa nhen nhóm cũng bị ta ép phải dằn xuống.
Cuối cùng, Mục Linh Nguyên phải lên đài, cưỡng ép bế Ân Tương Ngọc xuống.
Hắn vẫn trong trang phục nữ tử, yểu điệu thướt tha đi lên đài, liếc mắt đưa tình một cái, giọng nói õng ẹo vừa mềm vừa ngọt:
"Hôm nay xin ké võ đài của Tần tỷ tỷ một chút, để tiểu nữ tử cũng tiện bề kén chồng luôn thể. Các vị anh hùng hảo hán có mặt tại đây, ai muốn cưới tiểu nữ xin mời qua bên phải võ đài tỉ thí ạ."
Rào rào…
Mỹ sắc ở ngay trước mắt, cả đám đàn ông đang xếp hàng chờ tỉ thí liền ùn ùn kéo sang bên phải.
Ngay cả gã đồ tể vừa thắng trận ban nãy cũng mặt đỏ tía tai mà chen lấn sang bên phải.
Mục Linh Nguyên lấy tay che miệng, làm bộ vừa kinh ngạc vừa xấu hổ:
"Ối chà, lỡ tay kéo hết mọi người qua đây rồi, thế thì Tần tỷ tỷ chỉ còn mỗi biểu ca của ta để chọn làm chồng thôi rồi."
Chẳng đợi ta kịp phản ứng, cha ta đã nhanh chân xuống lầu, đưa Ân Tương Ngọc từ bên ngoài về nhà.
20
Sự tình đến nước này, mỗi một bước đều nằm ngoài sức tưởng tượng của ta.
Ta tụt lại phía sau, túm cổ Mục Linh Nguyên từ trong đám đông lôi đi.