Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TẦN VỤ - CHƯƠNG 12

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:58:56
Lượt xem: 589

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cung đèn hoa rực rỡ, Tết vừa mới qua, nhiều lụa đỏ đèn lồng vẫn chưa được gỡ xuống, không khí vô cùng vui tươi náo nhiệt.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ân Tương Ngọc, với tư cách là cháu ngoại duy nhất của Hoàng đế, được đặc cách ngồi ngay bên tay phải ngài.

Ngồi cạnh hắn là ta và cha.

Trong suốt bữa tiệc, ta vẫn tỏ ra bình thường.

Ân Tương Ngọc gắp đuôi cá, bóc vỏ tôm cho ta, ta đều nhận hết.

Người đàn ông này đúng là gu của ta mà.

Chỉ mới uống một ly rượu mà mặt đã đỏ bừng lên.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt phượng vốn lạnh lùng của hắn lại long lanh ánh nước.

Giữa bao nhiêu người trong bữa tiệc, hắn chẳng nhìn ai khác, ánh mắt chỉ tập trung vào một mình ta.

Đúng là dùng mỹ nam kế trắng trợn mà!

Ta bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho mụ mị đầu óc, bất giác nhoẻn miệng cười mê trai với hắn.

Hoàng đế ngồi trên cao nhìn về phía này, cười sang sảng: "Tương Ngọc và nữ tướng quân của trẫm tình cảm tốt thật đấy nhỉ."

Các quan viên khác trong bữa tiệc cũng đồng loạt bật cười đầy thiện ý.

Mãi cho đến khi Hoàng đế chuyển chủ đề, nói rằng trận này ta lập đại công, hỏi ta có nguyện vọng gì muốn cầu xin không.

Chỉ cần ta nói ra, ngài nhất định sẽ chấp thuận.

Ta nhìn Ân Tương Ngọc lần cuối, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vạt áo lướt qua vạt áo hắn khi ta bước ra ngoài.

"Thần xin thánh chỉ cho phép hòa ly với Tiểu Hầu Gia, kính mong Bệ hạ phê chuẩn."

Ta quỳ trên mặt đất, khi nói ra lời xin hòa ly, lồng n.g.ự.c chợt nhói lên đau đớn.

Ta chẳng hề để tâm đến tiếng xôn xao trong đại điện.

Từ phía Ân Tương Ngọc vọng lại tiếng bàn ghế đổ rầm, ta cố nén lòng không nhìn sang.

Chỉ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vờ như không vui nhưng thực chất lại có chút hả hê của Hoàng đế.

Quả nhiên, ta không phải là đứa cháu dâu khiến ông ta hài lòng.

Lúc ta ép gả Ân Tương Ngọc, ông ta không ra tay can thiệp, chẳng qua chỉ là để tiện tính kế cha ta.

Là ta dẫn sói vào nhà…

18

"Rắc rắc rắc!"

Tiếng bổ củi lại vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tan-vu/chuong-12.html.]

Kể từ sau bữa tiệc mừng công, tự xin về quê giao lại binh quyền, ta và cha liền tức tốc thu dọn hành lý đến Lạc Lăng.

Đã an cư ở đây nửa năm rồi, cha ta cứ đến nửa đêm không ngủ được là lại thích ra sân bổ củi.

Phòng ta gần sân, nên toàn bị ông ấy làm phiền không yên giấc.

Mà thôi, kể cả thế thì bản thân ta cũng có ngủ ngon đâu.

Nhắm mắt lại là y như rằng lại nhớ đến dáng vẻ Ân Tương Ngọc, một người kiêu ngạo như thế, lại ngã sõng soài trên đất rồi chật vật bò về phía ta.

Nhớ lúc ta xin chiếu chỉ hòa ly, nhớ lúc Hoàng đế đồng ý ngay tắp lự.

Chẳng ai thèm hỏi ý kiến hắn, mặc cho hắn cứ lẩm bẩm mãi câu "Ta không đồng ý".

Đèn đuốc trong cung hôm đó vẫn sáng quá thì phải.

Dáng vẻ bất lực rơi lệ của hắn, ta nhìn rõ mồn một.

Cứ nghĩ đến là lại thấy n.g.ự.c đau tức khó chịu.

Hôm sau ra ngoài gặp bà cụ hàng xóm, vừa thấy ta đã kéo lại bắt chuyện:

"Cô nương à, có phải cha cô trước đây bận rộn quen rồi, giờ nhàn rỗi không quen nên tay chân ngứa ngáy phải không? Mấy hôm nay đêm nào cũng bổ củi, ta ở cách vách mà còn nghe tiếng động đây này."

Ta gãi đầu hơi ngượng, áy náy đáp: "Làm phiền đến bà rồi ạ? Con sẽ bảo cha con đừng bổ củi vào ban đêm nữa."

Bà cụ lắc đầu cười bảo: "Không có ý trách móc đâu, ta ngày xưa cũng là người không ngồi yên được một chỗ, sau này con dâu nhà ta sinh được thằng cháu trai bụ bẫm, ngày nào ta cũng bận bịu trông cháu, thế là chẳng còn nghĩ đến việc tìm gì đó làm cho đỡ cuồng chân cuồng tay nữa."

Ồ… người nói vô tình, người nghe hữu ý, ta nảy ra ý tưởng rồi.

Tuy không có cháu nội để bế, nhưng ta vẫn còn phu quân để tìm mà.

Đã thế thì chọn ngày không bằng gặp ngày, mai bắt đầu tỉ võ chiêu thân luôn, tuyển một chàng rể ở rể ngoan ngoãn hiểu chuyện vào cho cha ta có người bầu bạn.

Cũng đến lúc phải cắt đứt với quá khứ rồi.

Ta và Ân Tương Ngọc, xét cho cùng chẳng phải người cùng đường, có vương vấn mãi cũng chỉ là vô ích.

Ta và cha vừa đến đã mua ngay căn nhà sân vườn lớn nhất thành, thoáng cái đã trở thành tâm điểm bàn tán của cả thành.

Ai cũng biết nhà ta giàu nứt đố đổ vách.

Người đến tham gia tỉ võ chiêu thân đông lạ thường.

Ta đứng dưới đài quan sát một vòng, đa phần là mấy gã đồ tể, tiều phu vai u thịt bắp.

Chẳng có lấy một ai coi được mắt.

Lác đác vài người môi hồng răng trắng, nhưng trông như khỉ đói, lên đài bị mấy gã đô con kia quật một phát là bay thẳng xuống dưới.

Cũng may là luật tỉ võ chiêu thân này do chính ta đặt ra.

 

Loading...