Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TẦN VỤ - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2025-06-25 23:56:35
Lượt xem: 750

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện cũ hắn vừa nhắc lại khiến mắt ta cay sè, lòng chợt mềm đi, cơn giận đang bốc lên cũng tắt ngấm giữa chừng.

"Đồ ngốc này! Chàng không nên tới đây, cứ ở yên kinh thành làm Tiểu Hầu Gia ăn sung mặc sướng của chàng có phải tốt hơn không!"

"Đơn hòa ly ta xé rồi. Chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ là phu quân của Tần Vụ nàng."

Mục Linh Nguyên lại hỏi: "Vậy là hai người không hòa ly nữa hả?"

Giọng điệu có vẻ hơi thất vọng.

Tên này đúng là không biết nặng nhẹ gì cả.

Giờ này là giờ nào rồi, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc mà còn tơ tưởng đến chuyện tranh giành đàn ông với ta.

Ta lười nói nữa.

Đối mặt với một "tiểu lục trà" và một con bò cứng đầu, ta cạn lời.

Phía sau, quân truy đuổi đuổi tới vách đá, không thấy người đâu nhưng cũng không rút lui, ngược lại còn để lại một đội lính trên đỉnh núi ngày ngày tuần tra.

Đã hai ngày rồi, chúng ta cứ phải trốn trong hang núi này không ra ngoài được.

Chút lương khô trong túi ta đã chia nhau ăn hết sạch từ đêm đầu tiên rồi.

Ban ngày còn phải nhổ tạm ít rễ cỏ để mút nước cầm hơi.

"Ta đói quá, biểu tẩu."

Mục Linh Nguyên ngồi cạnh ta nũng nịu, giọng nói yếu xìu.

Ân Tương Ngọc ngồi phía bên kia của ta, nghe vậy liền ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi vòng qua người ta, đưa tay thẳng vào trong cổ áo Mục Linh Nguyên.

Cách lớp áo vẫn thấy rõ bàn tay hắn đang mò mẫm trên bộ n.g.ự.c căng phồng kia.

Ta đứng hình.

Ta sốc tận óc.

Ta không kìm được cơn tức giận bốc lên ngùn ngụt, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Bà đây còn chưa c.h.ế.t đâu nhé, hai người các ngươi đã dám léng phéng ngay trước mặt ta, làm chuyện ô uế không chịu nổi thế hả?"

Lời vừa dứt, ta trơ mắt nhìn Ân Tương Ngọc móc ra một cái màn thầu trắng bóc.

Rồi lại móc ra cái thứ hai...

"Biểu ca, huynh làm gì vậy~"

Mục Linh Nguyên ôm n.g.ự.c trốn ra sau lưng ta.

Ân Tương Ngọc đưa tới một cái màn thầu trắng bóc đã đông cứng ngắc: "Ăn đi!"

Ta: "..."

Mục Linh Nguyên nhỏ hơn ta một tuổi, hắn một năm đến kinh thành hai lần, cái bộ n.g.ự.c này là ta nhìn nó lớn dần lên từng năm đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-vu/chuong-10.html.]

Ta liếc nhìn bộ n.g.ự.c phẳng lì như sân bay của Mục Linh Nguyên, nhếch mép hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là giống loài gì thế?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ân Tương Ngọc đi lại bất tiện, co chân ngồi trên đất, chỉ dùng ánh mắt sắc như d.a.o lườm Mục Linh Nguyên, lạnh lùng nói:

"Chỉ là một thằng đàn ông phải giả gái mới sống sót được thôi."

Trước đây ta đã thấy Mục Linh Nguyên có gì đó là lạ rồi, một nữ nhi mà lại cao hơn cả Ân Tương Ngọc nửa cái đầu.

Chỉ là trước giờ thấy n.g.ự.c hắn "sóng cả mãnh liệt", giọng nói lại mềm mại ngọt ngào, nên ta chẳng nghĩ theo hướng khác.

Coi một thằng đàn ông là tình địch suốt bao nhiêu năm trời?

Cú sốc này khiến đầu óc ta quay cuồng, theo bản năng muốn làm gì đó.

Tay vừa hay đang cầm cái màn thầu, ta đưa lên miệng, vô thức cắn mạnh một miếng.

"Á!" Do cái màn thầu cứng quá, ta bị cấn vào răng rồi.

"Á á á!" Là Mục Linh Nguyên đang la hét thất thanh.

Ân Tương Ngọc ném cái màn thầu gặm mãi không đứt trong tay về phía Mục Linh Nguyên: "Không muốn c.h.ế.t thì im đi."

Mục Linh Nguyên ấm ức liếc hắn một cái, rồi lại liếc cái màn thầu trong tay ta, ngượng ngùng nói:

"Chắc là độn quen rồi, thấy tỷ cắn mạnh thế, tự dưng tacũng thấy n.g.ự.c mình đau nhói theo... Haha... Ha."

Bầu không khí hơi sượng trân.

Ta nhét cái màn thầu vào tay Mục Linh Nguyên, ngồi lại bên cạnh Ân Tương Ngọc.

Càng nghĩ càng thấy tức, ta đ.ấ.m vào cánh tay Ân Tương Ngọc hai phát.

"Bao nhiêu năm nay, chàng cứ trơ mắt nhìn ta ghen với một thằng đàn ông? Không những không giải thích, lại còn cố tình tỏ vẻ chăm sóc hắn hết mực?"

Mục Linh Nguyên hắng giọng, khi hắn dùng giọng nam, giọng nói khá trong trẻo dễ nghe: "Chuyện này không trách Tương Ngọc ca ca được."

Nói được nửa chừng, hắn lại đổi về giọng nữ: "Là do mệnh của người ta nông, trước mười tám tuổi phải sống dưới thân phận nữ nhi, nếu không sẽ có nguy cơ c.h.ế.t yểu."

Ân Tương Ngọc giải thích thêm: "Chuyện này vốn dĩ càng ít người biết càng tốt, nên mới không nói cho nàng."

Mục Linh Nguyên tiếp lời: "Lúc ta tám tuổi, ta vén váy tè vào một gốc cây, vừa tè đầy một khúc cây rỗng ruột thì bị biểu ca bắt gặp, nếu không thì đến huynh ấy cũng chẳng biết ta là con trai."

Đừng có dùng cái giọng nữ đó mà nói mấy chuyện kỳ cục này chứ!

Ta đưa tay ôm trán, thấy hơi loạn não.

"Mục Linh Nguyên, ngươi nói chuyện bằng giọng bình thường đi."

Và làm ơn nói chuyện gì đó bình thường giùm cái.

 

Loading...