Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Tân Nương Quỷ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-09-07 13:05:25
Lượt xem: 955

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi ngoảnh , Phó Tinh Lâm từ lúc nào sát bên cạnh, mặt tái mét, giọng run rẩy: “Hắn… là của nàng ?”

 

Ta mỉm : “Ừ, là của đó.”

 

“Chàng lắm, thôi, xử tiếp kẻ tiếp theo nào.”

 

6

 

Đợi mãi thấy về, qua một tuần hương, tìm.

 

Ta nấp trong đám cỏ dại rậm rạp, mắt mở to chớp.

 

Tiếng bước chân nặng nề, dáng to lớn, cầm đèn.

 

“Tiểu Lang?”

 

Là đại tỷ.

 

Ta siết chặt cây gậy trong tay.

 

Đệ tuy là nam tử, nhưng chỉ lêu lổng, mềm yếu vô dụng.

 

Còn đại tỷ thì khác, từ bé gánh hết việc nặng trong nhà, sức vóc khoẻ.

 

nhà họ Trần keo kiệt, cho nữ nhi đốt đèn, nên nàng đành mò mẫm trong bóng tối.

 

Nàng từng bước, từng bước gần.

 

Ta thầm đếm trong đầu: Ba, hai, một!

 

lúc đó, giơ một ngón tay hiệu, ngọn đèn  lúc nãy của rớt bên hố xí bỗng sáng bừng lên.

 

Đại tỷ quả nhiên ngoảnh cúi đầu .

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Bốp!”

 

Ta dốc hết sức phang mạnh gậy gáy đại tỷ.

 

Hỏng !

 

Cơ thể Trần Tứ Nương quá yếu, cú đánh chỉ nàng choáng chứ ngất.

 

Trong lúc hoảng hốt, đổi hướng, đánh tiếp mắt của nàng .

 

chậm một nhịp, nàng trợn trừng đôi mắt dữ dằn, quát to định túm lấy .

 

Một trận gió lạnh thốc lên từ chân!

 

Cát bụi đại tỷ loá mắt. Ta lập tức dẫm mạnh lên chân của nàng .

 

Đại tỷ từ nhỏ giày cũ của , chân biến dạng, đau đớn khiến nàng lảo đảo.

 

Ta thừa cơ đẩy thêm một cú, đại tỷ đổ nhào xuống hố.

 

Ta khẽ : “Ở đó mà bầu bạn với yêu quý của ngươi .”

 

Ta phịch xuống đất, thở dốc lâu.

 

Phó Tinh Lâm lượn vòng đầu, giọng rụt rè: “Nàng … cũng từng bắt nạt nàng ?”

 

Ta lắc đầu. Rồi gật đầu.

 

Tình cảm Trần Tứ Nương dành cho đại tỷ phức tạp, đắng nghét, oán hận, cam tâm, dữ dội đến mức lúc tưởng như hồn nàng .

 

Lúc cây gậy cuối cùng đẩy đại tỷ ngã, lồng n.g.ự.c nhói lên.

 

Người phụ nữ mặt đầy sẹo , từng đút cháo cho khi đói lả, từng hù doạ để nó đừng giật tóc .

 

… Chính nàng đầu tiên đề nghị gả kết âm hôn với Phó thiếu gia.

 

Hôm lão Hồ đến, thấy còn sống, ông thở dài bảo nhà vô phúc.

 

Phụ mẫu cứng họng.

 

Đại tỷ liền lên tiếng: “Cái phúc là của Tứ Nương, gả cho thiếu gia nhà quyền quý, dù c.h.ế.t cũng đáng giá.”

 

“Sao nàng ?” - Phó Tinh Lâm bỗng hỏi.

 

Ta sững , giọng khàn đặc: “Ta thấy qua khe cửa.”

 

Ký ức hiện lên, góc của ai đó đang rón rén lén. 

 

Có lẽ hôm đó Trần Tứ Nương tiếng động, nên mới lén .

 

Sau mới , mẫu mềm lòng, là đại tỷ mua thuốc, còn dụ cõng “xuất giá”. Đổi , nàng chia năm lạng bạc, của hồi môn.

 

Phụ mẫu cho đại tỷ lấy chồng, đại tỷ lớn tuổi, xí, nếu gả sẽ tớ cả đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tan-nuong-quy/chuong-3.html.]

 

Cổ họng tanh mùi máu, giọng nghẹn :

 

lén thêu khăn tay dành dụm tiền cho nàng … nàng .”

 

Ba lượng bảy tiền. Ta giấu ngay gối của đại tỷ.

 

7

 

Trăng tàn treo lơ lửng ngọn cây xa xa.

 

Ta chống gậy dậy, tiện tay vứt luôn cây gậy sang một bên.

 

Thân thể Trần Tứ Nương quá yếu, dựa địa hình bừa bộn ở sân , cộng thêm Phó Tinh Lâm thể điều khiển lửa, mới đánh lén thành công.

 

cách đó e đủ dùng để đối phó phụ mẫu nàng .

 

 

“Vừa nãy cơn gió lạnh đó… là do ?”

 

Cơn gió đột ngột nổi lên, cuốn đất cát thốc thẳng mắt đại tỷ.

 

Phó Tinh Lâm khẽ gật đầu, gãi đầu chút ngượng ngùng:

 

“Vừa sốt ruột kéo nàng , ngờ kéo lên một cơn gió.”

 

Thú vị thật.

 

Tiểu quỷ , theo thời gian còn học thêm bản lĩnh.

 

Khống chế lửa, giờ cả gió, đều là thứ hữu dụng để dọa .

 

“Đạ tạ, nguyện vọng gì ? Đợi khôi phục , sẽ giúp thực hiện.”

 

Đợi đến khi khôi phục chân ở cảnh giới hóa thần, gì chẳng .

 

Nghe , Phó Tinh Lâm bật :

 

“Nàng thể giúp gì cho một hồn ma chứ?”

 

Y chắp tay thi lễ, khoé mắt cong cong:

 

“Là do nhà họ Phó bạc ác, khiến nàng chịu oan ức. Giúp chút gì, cũng là điều nên .”

 

Ta chỉ y một cái, thêm.

 

Thôi kệ, đợi lấy chân dọa y một trận cũng .

 

“Thế nàng nghĩ xong cách đối phó phụ mẫu ?”

 

Nói đến đây y vẫn ngượng, nhưng tỏ chút háo hức, trông còn sốt sắng hơn cả .

 

“Loại nỡ đem nữ nhi lấp quan tài, còn tệ hơn cầm thú!”

 

Ta gật đầu: “Chuẩn.”

 

Phụ chỉ là một lão tú tài hủ lậu keo kiệt, sách chẳng giỏi nhưng luôn tự kiêu, dù nhà nghèo xác xơ cũng chịu ruộng khuân vác.

 

Mẫu ngoài mặt hiền lành, ngày ngày niệm Phật, bánh trái cúng Phật suốt mười mấy năm cũng từng cho ăn.

 

Mỗi đánh , bà cũng , oán là đứa con gái vô dụng.

 

Ta cúi xuống nhặt một gói giấy rơi bên cạnh, là thứ đại tỷ rớt khi ngã.

 

Vừa ngửi , chính là mê dược nàng mua để dùng lên .

 

“Phó thiếu gia.” - Ta gọi Phó Tinh Lâm.

 

“Ta cách .”

 

8

 

Quỷ thiếu gia hoá thành một cơn gió, cuốn thuốc bột mê bình rượu phụ mua.

 

Mẫu bưng hai đĩa món mặn , thì phụ gục xuống bàn say như chết.

 

“Sao say nhanh ? là rượu ngon khác hẳn.”

 

thoáng sững , đặt đĩa xuống.

 

Ta nấp đống cỏ khô ngoài cửa, quan sát.

 

Là đĩa sứ mới mua ngoài chợ, món ăn , thịt xông khói.

 

Cả bình rượu cũng từ tửu lâu trong trấn.

 

Loading...