Tam Công Chúa - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-09-11 11:44:37
Lượt xem: 503
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dù hoàng hậu sát tâm, nhưng hiện giờ là hoàng tử đích xuất danh chính ngôn thuận.”
“Kế mạo hiểm, nhưng bước lên ngôi cao, vốn dốc hết tâm cơ, kể cả bỏ mạng cũng chẳng tiếc, hận …"
Lời còn dứt, nhị ca lập tức ngắt lời:
“Tiểu Dao, thể giận ?”
“Ta chỉ giận chính quá ngu ngốc, thể kịp thời theo kịp bước chân của .”
“Ta chỉ giận bản kéo xuống vũng lầy .”
“Nhà , nữ nhi tuổi đều đang bận thêu hoa, thơ, hát khúc.”
“Mà thì, tuổi còn nhỏ, hao tâm tổn trí vì tương lai của chúng …”
…
Nữ công, dung nhan, thi thư ca phú, tháng năm an …
Từ khi mẫu thê thảm qua đời, những thứ chẳng còn là cuộc sống mong .
Nếu thể như nguyện ý, trở thành Tam công chúa tôn quý nhất thiên hạ, thì đến lúc đó sống an yên cũng muộn.
Tiếng tí tách của bếp lửa, xen lẫn tiếng canh giờ gõ lên giữa đêm giao thừa.
Năm cũ qua , năm mới sắp tới.
Tiếng pháo rền vang, át cả âm thanh tuyết rơi lặng lẽ ngoài đình viện.
Ta và nhị ca, năm nay mười hai tuổi.
Thức trắng đêm trừ tịch, đến rạng sáng mới chợp mắt một chút, thì Liễu Miên gọi dậy.
Hôm nay mồng Một, bái kiến phụ hoàng mẫu hậu.
Rẽ qua ngự hoa viên, thấy Tiểu Hỷ — con trai nuôi của Thọ công công đang cầm ngọc bài, vội vã ngoài cung.
Ta chặn , hỏi sơ qua, thì là tối qua phụ hoàng dặn: sáng mồng Một, mở cổng cung, lập tức phái tới phủ Phò Quốc Đại tướng quân, rước nhà của Anh tần cung chầu kiến.
Từ khi phụ hoàng đăng cơ đến nay, chỉ hoàng hậu mới đặc ân để nhà cung ngày đầu năm.
Thế mới coi trọng đứa nhỏ trong bụng Anh tần đến nhường nào.
Khi và nhị ca đến nơi, trời hãy còn sớm.
Xuân Cẩm đêm qua phụ hoàng cùng hoàng hậu đều thức suốt đêm trừ tịch, mới ngủ đầy một khắc.
Ta lập tức hiểu ý:
“Ngự hoa viên năm nay hồng mai nở , và nhị ca thưởng mai .”
“Nhị điện hạ, Tam công chúa, xin cứ tự nhiên."
Ra khỏi Khôn Ninh cung, rẽ trái mấy bước chính là ngự hoa viên.
Trời giá lạnh, vốn chẳng hứng ngắm hoa.
nếu nhà họ Nghiêm cung bái kiến, chắc chắn sẽ ngang qua ngự hoa viên.
Chi bằng nấp ở trong tối mà quan sát kỹ càng.
Quả nhiên chẳng bao lâu , thái giám dẫn đầu cúi rạp , dẫn đám nhà họ Nghiêm qua cầu đá.
Nghiêm tể tướng đến.
Người đầu là ca ca ruột của hoàng hậu, đích trưởng tử của Nghiêm gia – Nghiêm Vũ.
Theo hai bước là nổi bật nhất trong đám thứ xuất — Nghiêm Lâu.
Sau đó là thế hệ của họ — đích trưởng tôn Nghiêm Lễ, và con trai thứ ba của Nghiêm Tùng — Nghiêm Miễn, Nghiêm tể tướng đích nuôi dạy.
Cả hai chừng mười bốn mười lăm, dung mạo đều tuấn tú, nổi bật.
Cầu đá rộng đủ để hai sóng vai.
Thế nhưng Nghiêm Lễ cố tình nghiêng về phía Nghiêm Miễn, sắc mặt khó chịu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tam-cong-chua/chuong-6.html.]
“Ngũ , ngươi chen gì?!”
12
Nghiêm Vũ và Nghiêm Lâu đồng loạt đầu .
Trầm mặc một thoáng, Nghiêm Lâu con trai : “A Miễn…”
Nghiêm Miễn cụp mắt, lùi về hai bước.
Nghiêm Lễ kéo áo choàng, nhếch môi :
“Ngũ , đừng vì tổ phụ cưng chiều mà quên mất quy củ.”
“Đích thứ, tôn ti, thể lẫn lộn.”
Ta và nhị ca liếc mắt , cần lời , trong lòng hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.
Thành trì vững chắc, khó công phá từ bên ngoài, nhưng từ bên trong dễ dàng mục nát.
Vì tuyết rơi dày, trời lạnh thấu xương nên ngự hoa viên ngoài.
Mà trong cung chẳng giữ mặt mũi , thì ở chốn ai để mắt, tất nhiên tranh đấu càng che giấu.
Phải .
Ở lợi ích, ở đó tranh đoạt.
Huynh cùng còn phân cao thấp, huống hồ chẳng cùng một bụng sinh .
Ta thăm dò thử xem, hai là loại thế nào, xem kế hoạch đêm qua vạch thể triển khai .
Ta cố tình đá một cú chân nhị ca.
Huynh phòng , ngã uỵch xuống đất, bật thốt một tiếng đau.
Nghiêm Lâu lập tức về phía , hỏi: "Ai ở đó ?"
Ta ôm một bó mai đỏ bước : “Đại cữu cữu, Tứ cữu cữu, hai vị biểu ca an khang.”
“Khi nãy cùng nhị hoàng tới bái kiến mẫu hậu, nhưng mẫu hậu và phụ hoàng vẫn thức dậy.”
Hồng Trần Vô Định
“Thế là hai tiện thể sang ngự hoa viên bẻ mấy cành mai hồng về cắm lọ kính dâng mẫu hậu.”
“Không ngờ tuyết rơi trơn trượt, nhị hoàng cẩn thận ngã một cái.”
Tối qua trong cung yến, hoàng hậu chủ động xin nhận chúng con, phụ hoàng cũng gật đầu đồng ý.
Thành tiếng “cữu cữu – biểu ca” gọi , trái lẽ.
Chân mày Nghiêm Vũ khẽ nhíu, lướt qua tia chán ghét:
“Hai vị điện hạ ghi danh danh nghĩa hoàng hậu nương nương, từ nay càng giữ chừng mực.”
“Nếu chẳng may thương nặng, khó tránh khỏi khiến đời chê trách mẫu hậu.”
Nghiêm Lễ càng vô lễ, từ xuống kiêng dè gì.
Chỉ Nghiêm Lâu là ôn hòa hơn cả.
Hắn bước lên, gạt cành mai chắn đường, đỡ nhị ca dậy:
“Nhị hoàng tử đau ở ?”
Nhị ca nhíu mày: "Có lẽ cổ chân trật."
Nghiêm Vũ thúc giục: “Tứ , mẫu hậu còn chờ chúng tới bái niên.”
Nghiêm Lâu thoáng do dự, liền sang gọi: “A Miễn, đây dìu nhị hoàng tử một lát.”
“Ta tới thỉnh an hoàng thượng và mẫu hậu, nhân tiện gọi tới giúp đỡ nhị hoàng tử.”
A Miễn gật đầu .
Lúc họ rời , còn Nghiêm Lễ hừ khẽ một tiếng khinh thường.
Ta chớp mắt, vô tội sang Nghiêm Miễn: