Khi mở mắt nữa, thấy phụ .
Gương mặt phụ giận dữ chan chứa lo lắng.
Phụ yêu thương như mạng, tất nhiên thương xót cho cảnh ngộ của , nhưng cũng giận đến cực điểm.
Người từng dặn dò , chớ nên đặt quá nhiều tâm tư Lục Văn Cảnh.
Bởi Lục Văn Cảnh bề ngoài gần như chê , văn võ song , cư xử hòa nhã, dung mạo cùng dáng vóc đều là hạng nhất, tìm một tỳ vết.
Phụ từng : “Kẻ càng tỏ mỹ, vấn đề càng lớn.”
thuở thiếu thời quen Lục Văn Cảnh, lòng thiếu nữ xuân tình sớm trao trọn cho , thể dễ dàng đầu ?
Giờ thì , mộng dài tỉnh, tỉnh ngộ.
“Phụ …”
Ta nghẹn ngào, nắm lấy tay phụ .
Thật , vẫn là bàn tay ấm áp, mạnh mẽ của Thường Thắng tướng quân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Phụ trầm giọng một tiếng, là thống soái tam quân, vốn luôn nghiêm nghị, nhưng với thì ôn hòa khác thường, khẽ thở dài: “May mà con gái của bình yên vô sự. Lục Văn Cảnh đặt con vị trí đầu tiên, thì lễ thành hôn ngày mai, cũng chẳng cần cử hành nữa!”
Phụ ắt rõ ngọn ngành việc, nghĩ càng thêm giận: “Thật là phách lối! Lục Văn Cảnh, bỏ mặc con gái , suýt hại nó rơi cảnh vạn kiếp bất phục!”
Lúc , cảm giác nóng rực trong cơ thể tan biến, thể ngoài chút mỏi mệt thì còn gì khác thường.
Thẩm Từ…
Quả thật là một quân tử!
Đến thế mà vẫn lấy ?
06
Phụ đưa rời , bước khỏi phòng liền thấy Thẩm Từ đang một gốc lê hoa.
Gió khẽ lay, những cánh hoa trắng như tuyết rơi lả tả, nam nhân chắp tay lưng, một tay khác cầm khăn áp lên tai.
Trông thấy phụ , Thẩm Từ chắp tay hành lễ: “Quốc Công gia, lệnh ái giao tay ngài.”
Thẩm Từ kiêu ngạo cũng xu nịnh, lễ độ chu , chẳng giống lời đồn là kẻ tàn khốc, lạnh lùng.
Khi mới chú ý tới vành tai trái của , đó rõ ràng vết răng, thậm chí còn rớm máu.
Ký ức bất chợt ùa về, nhớ chính là thủ phạm, nhưng chẳng thấy chút e thẹn.
Trải qua những chuyện trong giấc mộng , danh tiết và thanh danh chẳng còn là điều quá quan trọng.
Ngay mặt phụ , cố ý : “Thẩm đại nhân, cắn ngài đau lắm ? Hôm nay thật đa tạ Thẩm đại nhân tay cứu giúp, bằng hậu quả khó mà tưởng tượng. Thẩm đại nhân báo đáp thế nào đây?”
Dưới ánh sáng nhạt, thần sắc Thẩm Từ khẽ sững, nhưng nhanh liền đáp: “Chỉ là việc tiện tay, Chúc cô nương cần để trong lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-gia-larm/4.html.]
Phụ nhận điều khác thường, cố tình thêm mắm dặm muối: “ khi Thẩm đại nhân đưa trở về, còn ôm thật chặt nữa .”
Ánh mắt Thẩm Từ khóa chặt lấy , trong đáy mắt tối tăm khó dò.
Phụ hít sâu một , tựa như cảm thấy tiểu bạch thái* của thoát miệng sói, rơi hang hổ. (*ý chỉ con gái cưng)
Người gượng , cho qua chuyện: “Đêm khuya, lão phu đưa tiểu nữ hồi phủ. Ân tình của Thẩm đại nhân, lão phu sẽ báo đáp .”
Thẩm Từ gật đầu, khẽ đưa tay động tác “mời”.
Phụ kéo rời , lúc ngang qua, ánh mắt và giao trong trung.
Bề ngoài vẫn trấn định như núi, tựa thần phật bảy tình sáu dục của nhân gian trói buộc.
…
Yết hầu khẽ động, vẫn bán .
Hồi phủ Quốc Công, phụ còn mắng chửi Lục Văn Cảnh một trận, nhưng ngăn , bởi mắt còn việc quan trọng hơn cần .
“Phụ , trong quân gian tế, nhất định cảnh giác. Không bao lâu nữa, bệ hạ sẽ hạ chỉ lệnh dẫn binh xuất chinh, nhất định đề phòng vị phó tướng bên cạnh.”
Trong mộng, phụ chính là trận xuất chinh mà mất tích tung tích.
Dẫu lời “tiền thế” phần huyền hoặc, nhưng khi kể sơ qua những việc thể sẽ gặp , phụ vẫn chịu nhượng bộ.
Người : “Được, vì con gái của , vi phụ tất sống lâu trăm tuổi, để bất cứ ai ức h.i.ế.p con .”
Ta nhớ tới một chuyện, bèn : “Phụ , Vân nương là một nữ tử , nếu hai thật sự tình đầu ý hợp, nhi nữ ý kiến gì.”
Vân nương là đầu bếp trong phủ, phụ thích ăn mì chan dầu ớt do chính tay nàng .
Nàng vốn là một quả phụ, nhà chồng đuổi cửa, nơi nương tựa, đành bán mì chan dầu ớt bên đường mưu sinh.
Nào ngờ, bởi Vân nương là “bán lão Từ nương”*, vẫn còn vài phần nhan sắc, nên gặp tai họa vô cớ. (*ý chỉ phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn quyến rũ)
Phụ cưỡi ngựa ngang, hùng cứu mỹ nhân, dần dà qua mà nảy sinh tình cảm.
Trước đây vốn nữ nhân khác thế vị trí của mẫu , nên luôn phần bài xích Vân nương.
trong mộng, những năm Lục Văn Cảnh giam trong hậu viện, chính Vân nương là đến thăm , còn chuẩn bạc, định chinh tới biên quan tìm phụ , tiếc là… về cũng tin tức gì.
Phụ tuấn diện thoáng ửng đỏ. Từ khi mẫu rời , bên cạnh từng oanh yến bầu bạn, một nuôi khôn lớn, tất nhiên thể ngăn phụ “lửa cũ bùng ”.
“Con gái … đang yên đang lành, nhắc tới chuyện của vi phụ gì?”
Ta : “Phụ , nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, chỉ cần sơ sẩy là uổng phí cả đời. Nếu gặp hợp ý, chi bằng nắm tay mà sống trọn kiếp.”
Mặt phụ càng đỏ, đỏ như Quan Công múa đao, đỏ từ mặt xuống tận cổ.
Ta: “…”
Quả thật là “lửa cũ bùng cháy” !