Tác Thành Cho Cẩu Nam Nữ - Báo Ứng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-03-15 19:13:26
Lượt xem: 549

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, tôi không còn gặp lại anh ấy nữa, cũng không tìm thấy tung tích nào.

Không thể hỏi thăm được anh ấy ở đâu, tôi chỉ biết giặt sạch chiếc áo khoác rồi cất vào sâu trong tủ.

 

Khi ấy, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ không còn cơ hội trùng phùng.

 

Cho đến ngày đầu tiên bước vào cánh cổng đại học.

 

Trần Tri Viễn đứng trước mặt tôi, nụ cười rạng rỡ.

 

“Chào em, tân sinh viên.”

 

Tôi sững sờ nhìn gương mặt tươi cười của anh ấy.

Cuối cùng, tôi cũng gặp lại chàng trai mà mình luôn nhớ thương.

 

4

Từ đó về sau, nơi nào có Trần Tri Viễn, nơi đó có tôi.

 

Các anh chị khóa trên trong câu lạc bộ hay trêu rằng Trần Tri Viễn có một “cái đuôi nhỏ”.

Anh ấy bảo họ đừng nói linh tinh.

 

“Nếu không tin thì hỏi thẳng cô ấy đi?” Có người xúi giục.

 

Trần Tri Viễn nhìn tôi. Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y vì hồi hộp.

 

Tôi lấy hết dũng khí nói: “Đúng vậy. Em thích anh.”

 

Trần Tri Viễn kinh ngạc nhìn tôi.

 

Nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn.

 

“Anh có muốn ở bên em không?”

 

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cổ vũ trêu chọc.

 

Trần Tri Viễn nhìn tôi rất lâu, cuối cùng gật đầu.

 

“Được.”

 

Lúc đó, tôi vẫn chưa biết rằng, cùng ngày hôm đó, cũng có một người khác tỏ tình với anh ấy.

 

Tôi và Trần Tri Viễn yêu nhau.

Anh ấy đối xử với tôi rất tốt.

 

Vào sinh nhật tôi, anh ấy gọi mấy người bạn đến chung vui.

Trong đó có cả thanh mai trúc mã của anh ấy – Hứa Trà.

 

Trần Tri Viễn ôm tôi ngồi trên sofa.

 

“Gọi chị dâu đi.” Anh ấy nói với Hứa Trà.

 

Hứa Trà trừng mắt nhìn Trần Tri Viễn.

Anh ấy cũng nhìn chằm chằm cô ấy.

 

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ.

 

Cuối cùng, Trần Tri Viễn là người nhượng bộ trước.

 

“Không muốn gọi thì thôi.”

 

Anh ấy siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, “Chúng ta cũng không cần cô ấy gọi.”

 

Tôi chưa từng thấy Trần Tri Viễn sắc bén như vậy.

 

Sắc mặt của Hứa Trà càng trở nên khó coi.

 

Lúc gọi món, bạn của Trần Tri Viễn chọn đại một món.

 

Tôi vừa định mở miệng thì đã nghe thấy anh ấy lên tiếng.

 

“Đổi món khác, món này có rau mùi.”

 

Bạn anh ấy nhìn anh ấy một cái. “Chưa bao giờ nghe nói cậu không ăn rau mùi đấy?”

 

“Hôm nay không muốn ăn, thì sao? Đổi đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tac-thanh-cho-cau-nam-nu-bao-ung/chuong-2.html.]

Trên mặt Trần Tri Viễn lộ vẻ bực bội.

 

Người bạn của anh ấy sững lại một chút, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi.

 

“Được rồi, đổi, đổi.”

 

Nhưng mà… người không ăn rau mùi… không phải là tôi.

 

Vậy thì là ai?

 

5

Sau bữa ăn, mọi người đều có chút say.

Tôi chào Trần Tri Viễn rồi ra ngoài thanh toán hóa đơn.

 

Thanh toán xong quay lại, tôi đi về phía nhà vệ sinh và vô tình nhìn thấy Trần Tri Viễn cùng Hứa Trà đứng trong hành lang.

 

Hai gò má của Hứa Trà đỏ ửng, đôi mắt cũng hoe đỏ.

 

"Anh bảo tôi gọi cô ấy là chị dâu, anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?"

 

"Rõ ràng hôm đó tôi là người tỏ tình trước."

 

"Tại sao anh có thể chấp nhận cô ấy, nhưng lại không thể chấp nhận tôi?"

 

Hứa Trà nhìn Trần Tri Viễn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

Trần Tri Viễn trông có vẻ bực bội. "Tôi chỉ coi em là em gái."

 

"Chính anh đã nói, sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau."

 

"Đó chỉ là lời trẻ con nói bừa thôi!"

 

Trần Tri Viễn thấp giọng quát, "Lúc đó, anh hoàn toàn không hiểu thế nào là thích."

 

"Nhưng em đã tin là thật." Hứa Trà nói.

 

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh hãy nhìn vào mắt em và nói, anh thực sự chỉ xem em là em gái sao?"

 

Hứa Trà đưa tay chạm vào mặt anh, nhưng bị Trần Tri Viễn hất mạnh ra.

 

Hôm nay cô ấy mang giày cao gót, bị đẩy một cái liền ngã xuống đất.

 

Trần Tri Viễn khựng lại, theo phản xạ bước lên một bước.

 

Nhưng rồi anh ấy chợt nghĩ đến điều gì đó, lại đứng yên tại chỗ.

 

"Hứa Trà, anh đã có bạn gái rồi."

 

Đôi mắt đẫm lệ của Hứa Trà chăm chú nhìn anh.

 

"Anh không thể vì em thích anh mà đối xử với em như vậy."

 

"Đủ rồi." Trần Tri Viễn bực bội nói.

 

Hứa Trà bất ngờ hôn anh.

 

Ban đầu, Trần Tri Viễn kinh ngạc, phải mất một lúc sau mới mạnh mẽ đẩy cô ấy ra.

 

Tôi đứng đó chứng kiến tất cả, tay chân lạnh ngắt.

 

Trần Tri Viễn rời đi.

 

Hứa Trà loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía góc hành lang nơi tôi đang đứng.

 

Cô ấy đã sớm nhìn thấy tôi rồi.

 

"Cô đang đắc ý lắm đúng không?"

 

"Rõ ràng người anh ấy thích là tôi, nhưng từ khi cô xuất hiện, tất cả đã thay đổi."

 

"Sao cô nhất định phải cướp anh ấy đi chứ?"

 

Tôi siết chặt tay, lạnh lùng cười. "Điều đó chứng tỏ anh ấy chưa bao giờ yêu cô."

 

"Cược đi." Hứa Trà nói.

 

"Anh ấy chẳng để tâm đến cô nhiều như cô nghĩ đâu."

 

6

Sau đó, một thời gian dài tôi không gặp lại Hứa Trà nữa, cô ấy như thể đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của chúng tôi.

 

Trần Tri Viễn cũng nhận ra điều đó. Đôi khi tôi bắt gặp anh ấy ngẩn người nhìn tôi, nhưng rồi lại nhanh chóng che giấu đi.

Loading...