"Đây đều là những loài hoa nổi tiếng, bản cung để cho ngoài cung khổ tìm mấy năm, vất vả bồi dưỡng chăm sóc. Bây giờ đang là mùa xuân, hoa nở đang lúc , cố ý mời các vị đến đây thưởng thức."
Lệnh phi dứt lời, những phi tần khác liên tục tán dương lấy lòng.
"Làm phiền Lệnh phi, đồ còn nghĩ tới chúng ."
"Hoa nở quá, Lệnh phi nương nương lòng."
"Tìm những hoa hao phí ít thời gian ."
"Ngươi cái gì, Lệnh phi nương nương là nữ nhi duy nhất trong nhà, công gia cùng mấy vị ca ca đều sủng nàng đó."
"......"
Thẩm Quát ở bên cạnh bĩu môi, trong lòng tự nhủ những nữ nhân hậu cung thật dối trá, so với nàng diễn còn giỏi hơn.
Lười nhác cùng các nàng thông đồng bậy, Thẩm Quát ở một bên dùng bữa.
Thân phận của Lệnh phi cao một điểm chỗ chính là, các món ăn phục vụ trong bữa tiệc ngon, tinh tế hơn nhiều so với nồi cơm tập thể ngự thiện phòng.
Nàng tập trung ăn uống, kết thúc trận hoa yến nhàm chán , kết quả bỏ qua cho nàng.
"Lệnh phi nương nương, ăn uống ngắm hoa thì đơn điệu, bằng chúng tới thơ, uống rượu ngâm thơ thì thế nào?" Lúc phi tần chuyện, còn cố ý về phía Thẩm Quát.
Nàng vị phần thấp, thể cùng Thẩm Quát và Lệnh phi xưng tỷ , chỉ thể dùng tôn xưng, nhưng cũng trở ngại nàng ôm đùi Lệnh phi.
Ai Thẩm Quát là phế vật bao cỏ, n.g.ự.c vết mực, nếu gương mặt , thể lên phi vị?
"Tốt......" Lệnh phi một tiếng, đoan trang ung dung, lộ phong thái của chủ nhân hậu cung: "Không bằng liền từ bản cung bắt đầu."
Lệnh phi dẫn đầu một bài thơ, kế tiếp cần lấy chữ cuối cùng trong bài thơ của nàng mà sáng tác một bài khác, dựa theo vị phần cao thấp, nhanh liền đến lượt Thẩm Quát nơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-xuyen-ve-hoi-nho-cua-dai-bao-quan-de-danh-vo-binh-sua-cua-han/chuong-14-cat-cac-nguoi-xung-sao-va-mieng-cho-ta.html.]
Thẩm Quát đặt đũa xuống: "Ta ."
Nàng đại khái thể thuộc lòng những bài thơ Đường trong trường học học qua, nhưng các nàng đáng ?
Thẩm Quát ngay thẳng , dẫn tới ánh khinh thường của nhiều , thậm chí còn châm chọc khiêu khích: "Không trách Vân phi, ai bảo nàng chỉ là một nữ tử nông gia nuôi từ một gia đình nhỏ, từng học chữ, thể hiểu ."
Trào phúng Thẩm Quát chính là Tề Quý Nhân đưa đề nghị thơ, ngay lúc cho rằng Thẩm Quát sẽ hổ vì mắng, Thẩm Quát chỉ phất tay gọi Ngọc Chỉ tới: "Ngọc Chỉ, vả miệng cho ."
Tề Quý Nhân:"???"
"Ngươi cảm thấy kỳ quái? bản cung hàng phi vị, là Vân phi Hoàng Thượng phong, ngươi bất quá chỉ là một quý nhân nho nhỏ, tư cách gì ở mặt bản cung ầm ĩ như ?"
Sở Ly lập hậu, vị trí cao nhất trong hậu cung là phi vị, đừng quý nhân, ngay cả phi tần chấp chưởng hậu cung là Lệnh phi, thể gì nàng?
Nói dễ là tạm quản hậu cung, dễ , cùng với nàng cái gì khác biệt?
"Chư vị đang xem thường , cho rằng bản cung qua vài cuốn sách, nhưng thì thế nào? Tiến cung thì đều là nữ nhân của Hoàng Thượng, ai quản ngươi ở ngoài cung như thế nào, các ngươi bản lĩnh liền đem bản cung từ nơi kéo xuống, nếu chỉ thể dựa sắc mặt của bản cung mà sống."
"Ngọc Chỉ, ngươi còn vả miệng?"
Ngọc Chỉ nào dám nha, hôm nay một tát đánh xuống, chỉ riêng chỉ là Tề Quý Nhân, nàng ngẩng đầu thoáng qua, phát hiện Thẩm Quát nguy hiểm híp híp mắt: "Ngọc Chỉ, ngươi là nô tài của bản cung, Lệnh phi gì? Ta hiện tại sai khiến ngươi đúng ?"
"Nô tỳ dám."
Ngọc Chỉ chỉ thể kiên trì tiến lên, vả miệng Tề Quý Nhân.
Tề Quý Nhân dám phản kháng, đúng như Thẩm Quát tới, nàng là phi tử, mà chỉ là quý nhân.
"Bản cung đó tính tình , nguyện ý cùng chư vị so đo, nhưng cũng mời chư vị nên cảm thấy bản cung là quả hồng mềm, con thỏ gấp cũng sẽ cắn ."
Trong ngự hoa viên, vang lên tiếng kêu , thời điểm Sở Ly dẫn tới, thấy Tề Quý Nhân đánh cho giống như đầu heo, cùng Thẩm Quát ở bên cạnh chế giễu.