9
Hắn say mèm.
“Đã sớm nghe nói nhị tiểu thư của Mạnh phủ không ra gì.”
Hắn lại đảo mắt đánh giá ta từ đầu đến chân, rồi bật cười nhạo.
“Quả nhiên là như thế…”
Trước kia, trong thư từ qua lại với ta, tỷ tỷ luôn nói:
“Phu quân yêu thương ta, là nam nhân tốt nhất thiên hạ.”
Nhưng mà.
Trên đời làm gì có con mèo nào không ăn vụng thịt cá.
Huống hồ là một nam nhân chẳng quản nổi hai lượng thịt dưới thân mình?
Giống như ánh mắt hắn nhìn ta lúc này.
Trong sự khinh thường còn ẩn giấu một thứ cảm xúc thèm khát khó kiềm.
Thật buồn nôn.
Thôi Tễ Minh ngả lưng lên giường.O mai d.a.o Muoi
“Lại đây hầu hạ.”
Thiên thư lại hiện ra.
[Nam chính bị đoạt xác rồi sao? Hắn không phải chỉ yêu nữ chính thôi à?]
[Lầu trên tỉnh táo chút đi, sự si tình của nam nhân thì ai chẳng giả vờ. Hắn cưới kế thất, nạp thiếp rồi, còn mong gì tình yêu thuần khiết?]
[Nạp thiếp là hoàng hậu ép, cưới kế thất là Mạnh Chẩm Nguyệt ép.]
[Đến cả chuyện ngủ cũng có người ép hắn chắc?]
Người trong phòng thức thời lui ra.
Ta nhấc chân bước về phía Thôi Tễ Minh.
Ánh mắt hắn dính chặt vào ta, không hề rời đi một giây.
Ta khó hiểu hỏi:
“Ngươi nhìn ta làm gì vậy?”
Thôi Tễ Minh nói, giọng đầy men say:
“Tuy ngươi quê mùa thô tục, không bằng tỷ tỷ ngươi.”
“Nhưng đã gả vào rồi, ta cũng sẽ không lạnh nhạt với ngươi, những gì nên cho sẽ cho hết, không để người khác coi thường ngươi.”
Ta cười lạnh trong lòng.
Dù thật sự có động tâm với lớp da này của ta, hắn cũng vẫn phải chà đạp ta một phen.
Cứ như thể làm vậy thì hắn mới cảm thấy an lòng hơn.
Ta dừng lại bên giường.
“Tỷ tỷ xương cốt còn chưa lạnh, nếu nghe thấy lời này, chắc sẽ đau lòng lắm.”
10
Tình ý trên mặt của Thôi Tễ Minh thoáng chốc tiêu tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-von-la-ac-nu/4.html.]
Hắn dường như cảm thấy có chút mất mặt, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Chúng ta giằng co.
Hắn đang đợi ta hạ mình trước, chủ động làm lành với hắn.
Từ biệt viện vọng lại tiếng sáo ngập ngừng, thê lương não nề.
Giai điệu u oán như đang khóc, như đang than.
Người ta chờ rốt cuộc cũng xuất hiện.
Chỉ là giữa tiếng sáo của Giang Nhược Yên lại xen vào mấy nốt sai, đúng là "khúc có sai, Châu Lang quay đầu".
Ta trông thấy Thôi Tễ Minh bị tiếng sáo ấy thu hút, liền dời đi sự chú ý.
Hắn như thể tự tìm được lối xuống cho mình.
"Ngươi thật chẳng biết điều, tự mình suy nghĩ lại đi."
Dứt lời.
Hắn vung tay áo bỏ đi, thẳng sang Lan Hương viện bên cạnh.
Thúy Liễu giúp ta tháo trâm ngọc trên đầu xuống.
Đang định nghỉ ngơi, thì cửa phòng lại “két” một tiếng, bị người từ ngoài đẩy vào.
Thang ma ma vừa nãy nhìn thấy Thôi Tễ Minh tức giận rời khỏi phòng ta.O Mai d.a.o Muoi
Bà ta chống nạnh nói: "Thiếu phu nhân, nô tỳ không phải nhiều chuyện nhưng..."
Lời còn chưa dứt.
Thúy Liễu đã giáng cho một bạt tai.
"Biết là lắm miệng thì im cái miệng lại."
"Không tự khống chế được thì để ta giúp bà khâu miệng lại."
Thang ma ma trợn tròn mắt.
Há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám lên tiếng.
Ta liếc nhìn chân nến trên bàn.
"Kiểu dáng này đơn điệu quá, ta không thích."
Thang ma ma do dự một lúc lâu mới lên tiếng.
"Bẩm thiếu phu nhân, đây là kiểu dáng mà phu nhân trước đây yêu thích."
"Nếu người không thích, ngày mai nô tỳ sẽ nhờ quản gia đặt làm lô mới cho người."
Thúy Liễu lắc đầu.
"Bà hiểu lầm rồi."
"Thiếu phu nhân không thích chân nến, là vì đã để mắt đến đôi tay của bà rồi."
"Đêm nay làm phiền bà đến cầm đèn cho thiếu phu nhân vậy."
Ta ngáp một cái.
Mới đến, chó của người trước đương nhiên không phục ta.
Nhưng nếu cứ để lũ nô tài trèo lên đầu mình.
Chỉ e chức thiếu phu nhân này ta cũng khỏi cần làm, thu dọn đồ đạc đi hầu hạ Thang ma ma cho rồi.