Mạnh tướng quân gửi hài cốt của cha  về hầu phủ.
Mẹ  cũng    để .
Bà  chỉ  nhẹ nhõm,  rằng bà  vốn   sẽ  chuyện  từ lâu, duyên nợ giữa bà và cha từ ngày thành  phá đó  đoạn .
Nay linh hồn cha  trở về quê hương, bà  cũng an lòng .
Sau đó,  mặc lên  chiếc áo cà sa đen  chuyển đến sống trong Cảm Nghiệp tự, ngày đêm ở  ngọn đèn xanh của Phật tổ,  màng chuyện thế gian nữa.
Hoàng thượng ban cho Sở Cửu vinh dự lớn lao nhất, vương vị cho một  khác quốc tính*.
*chỗ  chú thích là họ của hoàng gia một nước gọi là quốc tính. ý chỗ  là phong vương cho Sở Cửu mặc dù Sở Cửu  cùng họ với vua
Hai chân của Sở Cữu   phế, mặc dù  uy tín cao trong quân đội, cũng  thể gây  mối đe doạ dù nhỏ nhất cho quyền lực của đế vương.
Kị binh Ô Nhược cũng rút lui, vương tử Ô Nhược lấy  hài cốt của Vũ tỷ tỷ.
Ta  thấy vương tử Ô Nhược, với đôi mắt sáng như tinh tú trong hốc mắt sâu, dịu dàng ôm lấy quan tài và .
“Tỷ tỷ, chúng  về nhà nào.”
Hắn úp mặt  quan tài, nhắm chặt mắt, như thể  bao nhiêu năm,    thể ngả  lòng chị  như một đứa trẻ.
Mọi thứ dường như dần lắng xuống.
Lại đến một mùa xuân mới,  cùng Sở Cửu  ngoại thành thưởng hoa.
Bọn  đến Cảm Nghiệp tự để thăm  ,  , giờ  gọi là Tịnh Từ đại sư.
Bà  sống  , thoát khỏi những bộn bề của thế gian , bà  dường như càng sống  hơn .
Chỉ là  hình như quên mất  là ai, quên mất    từng  một đứa con gái.
Lúc  kéo Sở Cửu  khỏi cửa, bà  cũng  hề   thêm một cái.
“Đừng lo, như thế  đối với phu nhân, ngược   hơn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-tro-thanh-tuc-huyen-cua-thai-tu/chuong-38.html.]
Sở Cửu sợ  phiền lòng, ngẩng đầu lên nhẹ giọng .
Ta gật gật đầu.
Ta vẫn luôn hiểu.
Khi  đang đẩy Sở Cửu chầm chậm  trong Phật đường rộng lớn, mắt   hình như bắt  cái gì, sắc mặt kì lạ.
Ta  quá hiểu  , liền nhanh chóng  theo hướng dõi mắt của  .
Ta cũng  ngơ .
Là một chiếc đèn lồng nhỏ.
Ở giữa biển đèn đủ hình dáng màu sắc, trông  sang trọng, cũng chẳng bắt mắt.
Chỉ là  khéo léo và tinh tế,  đèn vẽ vài bông hoa hải đường xinh  vô cùng, chữ   những bông hoa  phần xa   vô cùng quen thuộc…
Nguyện   một đời bình an hạnh phúc, thuận lợi vô ưu.
Phía  cũng  để  chữ kí  tên tuổi, nhưng  và Sở Cửu    nhận  chủ nhân của chiếc đèn  là ai.
Chú tiểu ở bên cạnh thấy bọn   chăm chăm chiếc đèn, tiến lên hành lễ.
“A di đà phật, hai vị thí chủ là bạn của chủ chiếc đèn ?”
Bạn ư?
Hắn là   thiết nhất của , là phu quân  danh nghĩa của , cũng chính là  về   sợ nhất hận nhất.
Sở Cửu nhẹ nhàng nắm lấy tay , vỗ nhẹ trấn an  gật đầu với chú tiểu.
Chú tiểu cũng  chiếc đèn đó, dường như nhớ  một chút kí ức nào đó.
“Đây là mười năm , một vị công tử phú gia  cung phụng cho chùa,   dâng lên vô  hương tiền cho chùa, duy nhất chỉ  một yêu cầu, chính là giữ cho chiếc đền  trăm năm  tắt…”
Hơn mười năm …