Ta suy nghĩ, thêm.
“Nếu thấy, cứ là bệnh, mời tới xem bệnh, mau !”
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của , Tiểu Loan hiểu cũng lo lắng hiện mặt, nhanh chóng chạy .
Ngô lang trung y thuật cao minh, sống ở hầu phủ nhiều năm, lớn lên từ lúc còn nhỏ.
Ta thể tin tưởng ông .
Ta ôm bé A Hủ trong tay, bồn chồn trong phòng.
Chờ đợi trong cơn bấn loạn, như mất hồn.
Không tại , Tiểu Loan đến khi mặt trời lặn vẫn trở .
Ta tuyệt vọng chờ cả ngày, mãi mới chờ Tạ Lăng từ Dưỡng Tâm điện trở về.
Ta nhanh chóng cho đám hạ nhân lui ngoài, chạy lên kêu.
“Tạ Lăng, Tạ Lăng!”
Ta trái , hạ thấp giọng triệt để .
“Vũ tỷ tỷ sát hại.”
Ta bưng bát thuốc đến mặt , lòng loạn như cào cào, thể tin nổi .
“Tiểu Loan nhận loài hoa , là độc, thuốc Vũ tỷ tỷ uống mùi thơm của hoa , ngửi thể sai !”
Biểu cảm của Tạ Lăng bất chợt trầm lạnh.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay , kéo phòng trong.
Hắn tự tay đóng cửa và cửa sổ, phòng ngủ đột nhiên tối om.
Hắn tiến gần, vòng tay qua ôm chặt lấy thư án, khuôn mặt tối sầm rõ đường nét.
Hắn hạ giọng.
“…Ngoại trừ và Tiểu Loan, còn ai ?”
“Không .” - Ta thấp giọng , lo lắng đến toát mồ hôi - “Ta cũng tức giận, nhưng việc cấp bách bây giờ là điều tra thật kĩ chuyện , tìm kẻ !”
Tạ Lăng gì, bằng vẻ mặt kì lạ.
Ta càng lo lắng, nắm lấy vạt áo thì thào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-tro-thanh-tuc-huyen-cua-thai-tu/chuong-28.html.]
“Mau , bắt đầu từ nhà bếp trong phủ , còn chần chừ nữa, trong phủ phát hiện điều bất thường, sợ rằng lúc đó quá muộn!”
Tạ Lăng vẫn một mực im lặng.
Hắn phát tiếng, cầm bát thuốc đổ hết xuống cây lan cạnh giường.
Ta hoảng hốt lao đến giằng lấy, mắng .
“Huynh cái gì ? Đây là bằng chứng!”
Tạ Lăng rót nhanh, chỉ lấy một cái bát rỗng.
Tạ Lăng vẫn cứ thế im lặng .
Căn phòng tối đen, đôi mắt của giống như một đáy vực sâu, dốc mà lạnh lẽo, chỉ cảm giác như đáy vực đang bốc lên một ngọn lửa dày đặc.
Nút thắt trong lòng chợt bục mở.
Ta vung tay một cái, bát thuốc vỡ tan thành từng mảnh.
“Tạ Lăng?”
Ta vững nổi, loạng choạng lùi hai bước.
“Là đầu độc Vũ tỷ tỷ?”
Tất cả những kí ức trong đầu dần hiện lên trong tâm trí .
Nhớ đến lúc Tạ Lăng : “Nàng ở chỗ nàng là công chúa Ô Nhược, chỉ thái tử mới xứng …”
Ta nhớ lời trăng trối khi c.h.ế.t của Vũ tỷ tỷ: “Ta chỉ tin tưởng .”
Ta nhớ đến lúc khi trận Sở Cửu dặn dò: “Cẩn thận thái tử.”
Từng thứ từng thứ một, lúc dần xâu thành chuỗi trong đầu .
Ta định ngay tại chỗ hét lên, nhưng Tạ Lăng thẳng dậy, ôm chặt lòng, tay ôm chặt lấy cằm , như thể nghiền nát nó .
Ta đau đến thể phát âm thanh nào.
“Điện hạ, nương nương chứ ạ?”
Ta thấy giọng lo lắng của hạ nhân bên ngoài.
Tạ Lăng bình tĩnh cất giọng.
“Không , ngươi bánh hoa quế mà nương nương thích ăn .”
Ta cắn tay đến chảy máu, cuối cùng cũng thả .