TA LỠ MUA NHẦM THÁI TỬ VỀ LÀM NAM SỦNG - Chương 2: Ta nuôi nam sủng
Cập nhật lúc: 2025-04-01 17:40:09
Lượt xem: 966
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
04
Chúng ta một trước một sau rời khỏi Thanh Phong Lâu.
Hắn đi về phía tây. Ta rẽ về hướng đông.
Chưa đi được mấy bước, ta đã hối hận.
Bỏ ra từng ấy bạc mua một mỹ nam, vậy mà lại để hắn đi dễ như vậy sao?
Vịt đã đến miệng, vậy mà bay mất rồi?
Càng nghĩ càng tiếc.
Đúng là mất cả người lẫn tiền!
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, ta đột ngột quay lại gọi hắn:
“Này! Ta có thể nuôi ngươi, ngươi có muốn đi với ta không?”
Hắn khựng lại.
Ta bước nhanh tới, lại nói tiếp:
“Ta nuôi ngươi. Ngươi có muốn đi với ta không?”
Hắn đứng yên nhìn ta, không đáp.
Ta hiểu.
Đàn ông mà. Ai chẳng có tự tôn.
Bị nữ nhân nuôi, nghe thôi đã mất mặt.
Ngượng ngùng không dám đáp cũng là điều dễ hiểu.
Ta hiểu. Ta hiểu cả.
Thế nên ta mở lời:
“Ta có một cửa hàng nhỏ, gần nhà ta thôi, nương ta đã cho ta rồi. Ngươi có thể ở đó, sẽ không ai biết cả.”
“Ngươi định… nuôi tình nhân?”
Ta nghĩ, rõ ràng là vậy còn gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ hắn, tự tôn còn khá cao.
Chắc không chịu được chuyện mình là tiểu bạch kiểm bị nuôi.
“Làm gì có chuyện tình nhân!”
“Ngươi chưa thành thân, ta cũng chưa lấy chồng.”
Hơn nữa, ta… đâu có định làm gì ngươi đâu.
Cùng lắm cũng chỉ là một… người hầu mà ta bỏ tiền mua về, lại đẹp trai một chút, để ngắm thôi mà.
Ừm… nói vậy chắc cũng không sai… nhỉ?
Chưa nghĩ xong đã thấy chột dạ.
Ta muốn tự tát mình một cái.
Ta là chủ tử của hắn!
Ta chột dạ cái gì chứ?!
Hắn ăn ngon mặc đẹp, tiêu tiền của ta, không phải làm việc gì, sống trong biệt viện.
Ta mà còn tự ti thì đúng là ngốc!
Nghĩ vậy, ta muốn tự vỗ tay khen mình vì quá thông minh!
Ai ngờ…
Hắn liếc ta một cái.
Lạnh nhạt thốt ra ba chữ:
“Cố Cảnh Châu.”
“Hả? Ngươi tên Cố Cảnh Châu hả? Ta là Tống Mộng, đại tiểu thư Tống gia. Ngươi cứ gọi ta là tiểu thư cũng được…”
05
Dựa vào mặt dày trời sinh của ta.
Cuối cùng cũng thành công dụ hắn về biệt viện.
Cố Cảnh Châu là người rất có lòng tự trọng.
Dù ta mua hắn về, nhưng nhìn sao hắn cũng … giống chủ nhân hơn ta.
Đi đường lúc nào cũng hắn đi trước, ta theo sau.
Đúng là đảo lộn cả trời đất!
Biệt viện cách Tống phủ chỉ một con phố.
Để tránh bị cha mẹ phát hiện chuyện ta giấu nam nhân trong nhà…
Ta đã cho toàn bộ hạ nhân trong viện chuyển đi nơi khác.
Giờ cả biệt viện chỉ còn mình hắn.
Sợ hắn ở một mình buồn chán, ta cách vài ngày lại ghé qua.
Sợ hắn đói ch\ết, ta hỏi:
“Ngươi một tháng cần bao nhiêu bạc?”
Hắn bưng chén trà, nhấp một ngụm, nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-lo-mua-nham-thai-tu-ve-lam-nam-sung/chuong-2-ta-nuoi-nam-sung.html.]
“Ngươi thấy sao?”
Ta cắn móng tay tính toán, mặt mũi nhăn nhó:
“Năm mươi lượng… được không?”
Hắn đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn ta:
“Một tháng năm mươi lượng, cô nương định bố thí cho ăn mày à?”
Ta nhíu mày:
“Ta là chủ tử của ngươi, sao ngươi dám nói vậy?”
Ta một tháng chỉ có trăm lượng, cho hắn một nửa rồi mà còn bị chê ít!
Mặt dày cỡ nào mới dám chê nữa chứ.
Cũng không nghĩ xem, nếu không nhờ ta… hắn giờ chắc vẫn còn trong Thanh Phong Lâu, làm cái nghề kia!
Ta cứng rắn nói:
“Chừng đó thôi, muốn thêm cũng không có đâu!”
Hắn nửa cười nửa không nhìn ta.
Nhìn đến mức ta muốn xù tóc vì sợ:
“Mỗi tháng thêm mười lượng nữa, không thêm nữa đâu!”
“Nếu không… ta không nuôi ngươi nữa! Tự ngươi ra ngoài mà sống.”
Tiền tiêu vặt của ta từ trăm lượng rút xuống còn bốn mươi lượng.
Đến quần áo đẹp cũng không mua nổi nữa.
Phải về nhà làm nũng ca ca mới được.
Khóc… muốn khóc thật to.
Sớm biết nuôi trai tốn kém thế này, ta đã không dính vào.
Cảm giác chỉ được ngắm mà không được ăn… không đáng chút nào!
Nghĩ vậy, ta liều lĩnh vươn tay chạm vào tay hắn đang đặt trên bàn.
Tay hắn thật sự quá mê người.
Đốt ngón rõ ràng, mảnh khảnh vừa phải, khiến ta không nỡ rời tay.
Hắn chẳng động đậy gì, chỉ im lặng nhìn ta làm chuyện mờ ám.
Chắc vì vừa nhận bạc xong nên cũng không phản đối.
Chỉ lặng lẽ nhìn ta “giở trò lưu manh” một cách đầy hứng thú.
Thấy hắn không phản ứng, ta vui lắm, cảm thấy số bạc kia bỏ ra… rất xứng đáng.
Hắn học nhiều thứ trong Thanh Phong Lâu, sau này muốn nghe đàn hát cũng không thành vấn đề.
Ta vuốt vài lần, vừa đủ thoả mãn rồi rụt tay lại.
06
Sợ hắn ở một mình trong biệt viện buồn chán, ta cách vài hôm lại chạy qua ngó hắn một cái.
Lại sợ bị cha mẹ phát hiện, mỗi lần ta đến cũng chỉ dám ở một lúc rồi đi.
Rời nhà cũng lâu rồi, ta phải quay về thôi.
Nhìn gương mặt hắn, trong lòng ta có chút không nỡ.
Ta nói với hắn:
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung. Ngươi đẹp thế này, lỡ bị người xấu để ý thì ta không cứu kịp đâu đấy.”
Hắn cứ thế nhìn ta, không nói gì.
Ta bực mình, véo nhẹ má hắn:
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
“Ừ, biết rồi.” – giọng hắn lười nhác khẽ vang.
“Vậy ta đi đây?”
Hắn hờ hững phẩy tay:
“Đi đi.”
Ta thấy khó chịu.
Ta là chủ tử của hắn đó! Có nhà ai mà người hầu đối xử với chủ tử như thế không?!
“Ta bỏ tiền ra mua ngươi, ngươi nên dỗ dành ta mới đúng! Ngươi thử xem, nếu gặp phải chủ tử không có lòng dạ như ta thì ngươi sớm muộn gì cũng phải uống gió Tây Bắc mà sống. Ngươi như vậy là được sủng mà kiêu, hiểu chưa?!”
Hắn liếc qua cái ấm trà bên cạnh:
“Cho ta thêm trăm lượng nữa, mua cái ấm mới. Cái kia lỡ tay làm sứt mất một góc rồi.”
Ta muốn đập hắn.
“Hóa ra trong mắt ngươi ta chỉ là cái túi tiền hả?! Không có tiền! Có cũng không cho! Đồ vong ân phụ nghĩa!”
Nếu hắn không cao hơn ta, ta đã túm tai dạy dỗ rồi.
Hắn bật cười:
“Được thôi, để ta đưa cô về nhà, chỉ cần cô dám để ta đưa.”
Nghe đến đó, ta nghĩ ngay đến cha mẹ.
Nếu để họ nhìn thấy, ta có trăm cái miệng cũng không cãi được.
“Cút cút cút!”