Ta Là Tiểu Thư Nơi Thôn Dã - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-04-17 12:50:30
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

 

Ban đêm, ta lại bị tiếng khóc của chính mình làm tỉnh giấc.

 

“Tiểu tổ tông, mau tỉnh! Mau tỉnh dậy!”

 

Ta cảm thấy trong bụng đau quặn, từng cơn như xoắn lại, mồ hôi lạnh túa ra làm tóc dính bết cả vào mặt. Bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của Thập Cửu nhẹ nhàng vén tóc ta ra, áp lên trán ta: “Không sốt, là sao vậy?”

 

Trong lòng ta chợt “lộp bộp” một tiếng,  như đã đoán ra đôi chút.

Ta dè dặt vén chăn lên,  như kẻ trộm mà thò đầu vào xem, rồi lại ngẩng lên, vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn Dư Thập Cửu.

 

“Thập Cửu, trong nhà còn đệm lót không?”

 

Từ khi đến nơi này, kinh nguyệt của ta vốn không đều đặn, chẳng ngờ đêm nay lại đột nhiên kéo đến.

 

Dư Thập Cửu giúp ta lấy  y phục lẫn đệm lót, dặn ta sớm nghỉ ngơi. Nhưng bụng ta đau đến mức chẳng thể nào ngủ nổi. Trong nhà không có túi sưởi giữ ấm bụng, ta lục lọi một hồi, cuối cùng ánh mắt rơi lên đôi tay rộng lớn, ấm áp của hắn:

 

 “Thập Cửu—”

Hắn nhìn ánh mắt ta, liền lùi về sau mấy bước: “Tiểu tổ tông, lại muốn làm gì đây?”

 

Ta cười hì hì, chui trong chăn kéo tay hắn vào, đặt lên bụng mình. Tay hắn xưa nay luôn ấm, nhưng đêm nay lại nóng hổi như than hồng.

 

Dư Thập Cửu ngồi cứng đờ bên mép giường, không dám động đậy, cũng chẳng nói lời nào. Ta nằm trong chăn nhìn hắn, bật cười thành tiếng:

 

“Thập Cửu, ngươi làm sao vậy?”

 

Dư Thập Cửu nhìn ta, ánh mắt dần trở nên sâu lắng, giọng nói cũng trầm thấp hơn:

 

“Ngủ đi, đợi cô ngủ rồi ta sẽ rời đi.”

 

Có Dư Thập Cửu bên cạnh, ta cảm thấy rất ấm áp, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

 

Trong mơ dường như có thứ gì đó lướt nhẹ qua má và môi ta, hơi thở kia  quen thuộc, khiến ta vô thức nghiêng đầu cọ vào. Thế nhưng luồng khí ấy lại chợt lùi đi như sợ hãi điều gì.

 

Tiệm bánh của chủ tiệm cuối cùng đã làm ra được món mới. Hắn đã đổi tên tiệm thành "Bánh Mềm Thơm".

 

Ta gật đầu: "Tên này hay hơn cái tên trước nhiều, vừa dễ nghe lại có đặc sắc."

Chủ tiệm cười tươi: "Cô là phúc tinh của tiệm ta, từ nay tiệm này chỉ bán bánh Đào Tô thôi."

 

Ta nếm thử một miếng, bánh trên có rắc mè thơm lừng, ngay cả ta, một người rất kén ăn, cũng ăn liền hai miếng rưỡi. Miếng cuối cùng  không thể ăn thêm được, ta bèn đưa cho Dư Thập Cửu:

 

 "Khô quá, ta phải uống chút trà. Chủ tiệm, bánh Đào Tô này thực ra có thể làm thêm các hương vị khác, nếu chỉ bán bánh  thôi thì hơi đơn điệu. Hay là cũng có thể chuẩn bị thêm trà, bày thêm vài cái bàn, người rảnh rỗi có thể đến uống trà chiều cũng tốt."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-la-tieu-thu-noi-thon-da/chuong-10.html.]

Chủ tiệm nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu liên tục: "Cô nghĩ chu đáo thật, ta sẽ sắp xếp ngay."

 

Dư Thập Cửu vẫn còn đang nhấm nháp miếng bánh Đào Tô ta ăn dở. Ta ngồi nhìn hắn ăn, thấy thú vị.

Hắn ăn mà không hề thay đổi sắc mặt. Giống như một con sóc đang gặm hạt vậy.

 

Trong trấn mỗi ngày đều có những món ăn mới. Mỗi tuần, ta  dẫn Dư Thập Cửu ra phố mua đồ một lần.

 

Những ngày còn lại ta ở nhà viết  "Tường Dã Bảo Giám."

 

Thời gian dần trôi qua, "Tường Dã Bảo Giám" của ta đã viết đến tập ba.

 

Hôm đó, đột nhiên ta nhận được một bức thư. Hóa ra là huynh trưởng đã nhờ người đưa đến!

 

Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng mở thư ra đọc. Trong thư viết rằng, họ đã bị đày ra biên giới phía Bắc, nhưng các quan quân ở đây đối xử với họ khá tốt.

 

Cuối thư, huynh trưởng viết: "Nhu Nhu, đợi một thời gian nữa, ta sẽ đến đón muội."

 

Ta cầm thư, vui vẻ gọi Dư Thập Cửu: "Cửu! Huynh trưởng cuối cùng cũng sắp tới đón ta  rồi!"

 

Lúc đó Dư Thập Cửu đang cầm một nửa cây cải trắng. Ta nhìn nụ cười của hắn từ từ biến mất.

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sau một lúc lâu, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừ." trông có vẻ không vui lắm.

 

Ta suy nghĩ một lúc rồi viết thư hồi âm cho huynh trưởng. Trong thư, ta viết về rất nhiều người, từ Dư Thập Cửu, lão học sĩ Dư Diễn, ông chủ tiệm bán bánh hạt dẻ, ông chủ hiệu sách, đến cả Kiều Nhi.

 

Nhìn lại, ta đã quen biết nhiều người ở đây. Người tốt nhất, dĩ nhiên là Dư Thập Cửu.

 

Ta đã viết vài trang giấy. Ngày tháng trôi qua, huynh trưởng mỗi lần gửi thư đến đều mang lại hy vọng mới cho ta.

 

Ta còn nhờ huynh trưởng gửi cho lão học sĩ  một cuốn sách. Ta nói với lão :

 

"Đây là cuốn sách mà các tiến sĩ ở kinh thành thường dùng trong kỳ thi, mỗi năm một cuốn. Nghe nói có cách phá đề rất hay, còn có thể đoán đề thi nữa, huynh trưởng ta vừa có một cuốn, ta đã nhờ huynh ấy gửi về cho ngươi."

 

Lão học  sĩ lướt qua vài trang, mắt sáng lên như tìm được báu vật.

 

"Quả nhiên là quý nhân của ta! Lần này thi Thu Quý chắc chắn sẽ đỗ!"

 

Ta vò đầu suy nghĩ, không biết cuốn sách này có thực sự hữu dụng không. Dù sao thì ở kinh thành, có không ít công tử cũng có sách nhưng vẫn không đỗ.

 

Dư Thập Cửu lại nói: "Ta nghĩ cuốn sách này cô đưa cho ông ấy thật tốt, ông ấy đã thi mười năm rồi, mỗi lần đều lo lắng đi, thất vọng trở về. Cô đưa cho ông ấy một chút hy vọng, cũng tốt mà."

 

Cũng đúng, có còn hơn không.

 

Loading...