Ta Không Phải Người Tốt - 18+19

Cập nhật lúc: 2025-04-17 02:07:57
Lượt xem: 134

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ ta từng bị chó dại cắn, rồi phát bệnh sợ nước mà chết. Sau khi bà mất, ta bắt đầu sợ chó, không quan trọng là chó dại hay chó thường.

Để bảo vệ bản thân, ta chế ra một loại thuốc độc có thể gi.ế..t chó nhưng vô hại với người. 

Chưa bao giờ dùng đến, chỉ mang theo bên mình để thấy yên tâm.

Cái c.h.ế.t của ngũ công tử nhà họ Chương khiến ta luôn day dứt, nên khi hoàng hậu bảo ta cùng đi xem chó với bà, ta đã cố kìm nén nỗi sợ mà đồng ý. 

Không ngờ bầy chó đó đột nhiên phát điên, còn cắn bị thương cả hoàng hậu…

Ta giải thích với hoàng thượng như vậy, người chẳng chút nghi ngờ, trái lại còn vì ta nhắc đến mẹ mà bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp với bà.

Vết thương của hoàng hậu tưởng nặng mà không đáng lo, chỉ là vết cắn rách da.

Không ai để tâm, cho đến mười ngày sau, hoàng hậu bắt đầu phát sốt, chóng mặt, buồn nôn, sợ nước, sợ gió, dễ cáu gắt…

Bà ta mắc chứng sợ nước.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Nhưng ba con ch.ó đó hoàn toàn không phải chó dại.

Không ai hiểu vì sao bà lại phát bệnh.

Thái y viện bó tay.

Ta cũng không còn cách nào.

Ai cũng biết, bệnh sợ nước không có thuốc chữa.

Bệnh phát rất nhanh, hai ngày sau, hoàng hậu toàn thân tê liệt, nằm bất động chờ ch/ế//t.

Ta đến thăm bà, công chúa Đức Ninh mắt sưng đỏ, chắc đã khóc không biết bao nhiêu lần, giống y như ta khi xưa.

Ta lau mặt cho hoàng hậu, khẽ thì thầm bên tai:

“Thật ra, bệnh sợ nước ta có thể chữa. Sau khi mẹ ta mất, ta đã đọc kỹ lại những ghi chép bà để lại, nghiên cứu rất lâu mới tìm ra cách.”

Hoàng hậu khó nhọc đảo mắt nhìn ta, cổ họng phát ra tiếng khò khè: “Cứu… cứu ta…”

Hoàng hậu vì muốn hại ta, đã huấn luyện chó dữ tấn công theo mệnh lệnh. 

Để tỏ ra vô tội, bà ta còn chấp nhận lấy thân làm mồi. 

Trời mưa, khung cảnh hỗn loạn, bà ta lại bị thương, ta hạ độc lúc đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ta không biết âm mưu của bà, cũng chẳng có kế hoạch cụ thể.

Ta chỉ luôn trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần thời cơ đến, ta sẽ trả thù cho mẹ.

“Cảm ơn bà đã cho ta cơ hội ra tay,” ta nói.

Hoàng hậu trừng mắt, tay yếu ớt đập vào thành giường, ánh mắt tràn đầy hận thù và tuyệt vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-khong-phai-nguoi-tot/1819.html.]

“Tiện… tiện nhân…”

 

Hoàng hậu ch//ế/t rồi.

Ta cũng chẳng còn lý do gì để ở lại kinh thành.

Cha nuôi gửi thư báo, tháng Chín sẽ khải hoàn hồi kinh.

Ta định đợi để trực tiếp chào ông một tiếng rồi rời đi. 

Ai ngờ ông được khiêng về, chỉ còn thoi thóp, gắng gượng chỉ để gặp ta lần cuối.

Các binh sĩ mắt đỏ hoe, có người còn lén khóc.

Phó tướng nghẹn ngào nói:

“Điều tướng quân lo lắng nhất chính là quận chúa. Ngài cứ nhắc mãi quận chúa còn nhỏ, chưa lấy chồng, mẹ mất rồi lại không có cha, tương lai không biết bị người ta bắt nạt ra sao… Nếu quận chúa có gì muốn nói thì nói với tướng quân đi. Tướng quân còn muốn vào cung gặp hoàng thượng, xin một ân huệ cho quận chúa…”

Cha nuôi bị thương ở đùi, vết thương nhiễm trùng, mưng mủ. 

Quân y đề nghị cắt chân nhưng không dám chắc cắt xong sẽ sống. 

Các phó tướng không thống nhất ý kiến, cứ kéo dài đến khi về kinh.

Ta xem vết thương, lập tức quyết định: “Chuẩn bị cắt chân.”

Cha tỉnh lại giữa cơn mê sảng, thấy ta, tinh thần có vẻ khá hơn.

Ta vừa bảo quân y chuẩn bị thuốc men dụng cụ, vừa ghé tai ông nghe “di ngôn” cuối cùng.

“Mười con,” ông nói, “đốt cho ta mười con búp bê giấy mỹ nhân, phải n.g.ự.c to m.ô.n.g nở…”

Ta: “…”

Cha không ch/.ế,/t.

Sau khi cắt chân, ông nằm liệt giường năm ngày thì hạ sốt.

Ta mang thuốc vào: “Cha, uống thuốc đi.”

Ông sững người, một lúc sau quay đầu đi, lén lấy tay lau mắt, lẩm bẩm: “Tiếc cho mười mỹ nhân đó quá…”

Cha mất một chân, không thể ra trận nữa, binh quyền cũng theo lý mà giao lại. 

Hoàng thượng phong ông làm Trấn Quốc Công, còn nói rằng ai chịu vào làm phò mã phủ Trấn Quốc Công, con sinh ra có thể thừa kế tước vị.

Ta chưa đi được. Cha cần người chăm sóc, ta không yên tâm giao cho người khác.

Chuyện lấy chồng, tính sau.

(Hết)

 

Loading...