Thái tử định  điều gì nhưng  kịp mở miệng    chặn , “Bởi vì   vô duyên vô cớ lấy  về ư? Nực .”
Thái tử tỏ vẻ khó chịu    chuyện với  nữa,  đoán rằng   đang nghĩ đến chính .
*
Nếu như   còn gì  nữa thì Thái Tử nên   chứ.
Đừng nhấm hạt dưa, ăn hoa quả của  nữa!
Ăn nữa thì  nộp tiền!!!
*
Chàng    thì Tiểu Trúc cũng vội vàng chạy , rối rít hỏi, “Vương phi, Thái tử   gì  chứ?”
“Một nam tử trói gà cũng  chặt như thế thì  thể  gì  ?”
Ta đẩy băng giám về phía Tiểu Trúc, bảo   tiếp tục  nước ép,   Tiểu Trúc  lén   thêm mấy .
“Thế… Thái tử  gì với  ?”
“Không  gì cả, chỉ là tâm sự với  về chuyện tình ngược luyến tàn tâm của 3  họ mà thôi.”
Ta  dám ăn điểm tâm nữa vì sợ lát nữa  ăn nổi cơm, lấy con d.a.o nhỏ gọt hoa quả để g.iết thời gian.
“Vương phi đừng hiểu lầm, Vương gia của chúng  và Trần tiểu thư đó   gì cả, chỉ là một  vô tình gặp gỡ, Vương gia vốn dĩ bản tính lương thiện nên  giúp tiểu thư  một ,  ngờ  gây nên cớ sự như ngày hôm nay.”
Dứt lời, đôi mắt linh hoạt của   lộ  sự phẫn nộ  dễ gì giấu diếm, “Sao   cảm thấy Hoàng hậu, , còn   trong Vương phủ,  ai  cảm tình với Trần Uyển Quân ?”
“Mẫu  của Thái tử  khi hạ sinh    qua khỏi,  lớn lên nhờ dòng sữa của Hoàng hậu nương nương hiện giờ, Vương gia và Thái tử cách  chỉ 6 tháng tuổi, từ bé   thiết.  kể từ khi Trần tiểu thư  xuất hiện, tình cảm của hai   dần trở nên xa cách, thậm chí  độ còn chẳng khác nào k.ẻ th.ù.”
“Không  đến Hoàng hậu, chỉ tính nguyên những  lớn tuổi ở bên cạnh  cũng cực kì  thích Trần tiểu thư, cho rằng nàng  chính là nguyên nhân khiến hai  để trở nên bất hòa.”
“Không thể  như thế , là Thái tử và Vương gia tự nguyện quý mến nàng ,    trách tiểu thư nhà   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-9.html.]
“Không  như , tuyệt đối  ! Vương gia  thích Trần tiểu thư, chỉ là thấy Thái tử yếu mến nàng  nên mới đối xử  một chút thôi.”
Nhìn bộ dạng gấp gáp của Tiểu Trúc  chợt cảm thấy tò mò.
“Vương gia   rõ ràng rằng chỉ coi Trần tiểu thư như  , thường ngày cư xử đều xuất phát từ sự lịch sự mà thôi,   vì    cuốn  chuyện tình éo le . Hơn nữa Trần tiểu thư  từ  đến giờ đều  từ chối thịnh tình của Thái tử, hết   đến  khác Thái tử nhắc đến chuyện hôn sự thì đều im lặng  đáp lời, cuối cùng mới khiến  thứ rối tung lên như bây giờ.”
Tiểu cô nương càng  càng ấm ức, vàng mắt cũng đỏ hồng, tủi  , “Nô tì từ nhỏ  ở bên cạnh Vương gia,  thích Vương Phi, đối xử  với Vương phi nô tì đều  thể  thấy , chỉ cầu xin Vương phi đừng  lời xằng bậy mà hiểu lầm .”
“Aiz,   là   xưng là nô tì  cơ mà,   quên ?
Ta lấy khăn tay lau nước mắt cho  , cảm thấy đứa trẻ  thật là đáng yêu quá .
“Muội hết lòng vì Vương gia như thế,   là thích    chứ? Hay là để  bảo  nạp    nhé.”
Tiểu Trúc mặt mũi trắng bệch, vội vàng quỳ xuống,  thấy  cũng vội vàng  kém, chạy tới đỡ    lên, “Vương… Vương phi… nô tì… nô tì đối với Vương gia tuyệt đối   nửa phần tâm tư bất chính, nếu  nô tỳ sẽ  s.ét đ.ánh c.hết…”
“Im miệng.”
Ta quả quyết ngắt lời  , Tiểu Trúc  càng sợ hãi hơn, run rẩy  , đúng là đau đầu quá mà.
“Ta   ý đó,    sợ,  thật sự mong  và  mà  thích  thể danh chính ngôn thuận ở bên , với tính cách của , cần gì  vòng vèo như thế, trực tiếp đ.ánh m.uội một trận  đuổi  chẳng  là xong  ?”
“Vương phi, nô tì… nô tì và Tiểu Mai, Tiểu Lan, Tiểu Cúc đều là những đứa trẻ năm đó  Vương gia cứu về, Vương gia trong lòng chúng nô tì  là chủ tử cũng là  , tuyệt   thứ tình cảm nam nữ nào ở đây cả.”
Nhìn ánh mắt  chân thành của Tiểu Trúc,  khom  xuống đỡ   lên, “Không  thì  , cũng , hoàng thất phức tạp,  dính dáng  cũng là chuyện .”
“Mau  rửa mặt ,  đến mức mặt mũi tèm lem cả , còn nữa, mới chút tuổi đầu đừng động một chút là thề thốt,  rõ ?”
“Dạ.”
Nhìn bóng lưng của Tiểu Trúc xa dần,  dựa   khung giường, thở dài.
Trần Uyển Quân cũng   mà Tiểu Trúc cũng  xong.
Vậy rốt cuộc nên giao Sở Tịnh Quân cho ai đây?