Trở về tiểu viện, Tiểu Trúc cho  mang băng giám đến chuẩn   cho  một cốc nước ép trái cây mát lạnh,   ăn bánh  hậm hực , “Ánh mắt của Vương gia nhà ngươi    vấn đề đấy chứ, tưởng là bạch nguyệt quang hóa  chỉ là một bạch liên hoa,   vì một  như thế mà  ép cưới chính phi quả là  đáng.”
Tiểu Trúc mang ly nước đến,  chuyển  bánh cho  , “Không cần  giấu , chuyện của   và Trần tiểu thư, còn  Thái tử nữa, cả cái thành Tân An   ai là  .”
Nói đến đây   càng thấy nóng m.áu, “Ai,   với  , ba  họ rốt cuộc ai là  thứ 3? Ta cảm thấy là Thái tử,  bộ dạng của Đức phi, rõ ràng là coi  như một con hồ ly tinh phá hoại mối duyên   của cháu gái bà ,  lẽ Hiền vương và Trần Uyển Quân thật sự thích , Thái tử là kẻ thọc gậy bánh xe.”
“Nói càn  bậy!”
Sở Tịnh Thâm nổi giận đùng đùng đẩy cửa bước , Tiểu Trúc vội vã nuốt cố miếng bánh xuống   hành lễ, “Thái tử điện hạ.”
“Đường đường là một đại nam nhân,   chuyện gì   tự do  phòng của em dâu như thế?”
Ta xua tay bảo Tiểu Trúc  ngoài , ngộ nhỡ lát nữa  động tay động chân  ảnh hướng đến   thì   .
“Ta  bước  thì     ngươi ở  lưng   những lời xằng bậy?”
Thái tử tự nhiên lấy một quả đào trong băng giám  cắn một miếng, hùng hùng hổ hổ  đến chiếc ghế bên cạnh    xuống.
“Ngài cũng  khách sáo chút nào nhỉ, cầm lên liền ăn ngay ?”
Ta đẩy món hoa quả  xa một chút.
“Có chuyện gì mau , nếu như   thì phiền ngài đến từ  trở về chỗ đó.”
“Ngươi    chuyện giữa  và Quân nhi, còn  Sở Tịnh Quân  ?”
Ta  sang , Thái tử đắc chí  lớn,  cắn thêm một miếng đào nữa.
“  đáp ứng  một điều kiện  mới  cho ngươi .”
“Vậy thì  cần,  cũng  thể tự  tìm hiểu .”
Ta trở về tư thế cũ, uống một ngụm nước ép.
“Những chuyện  ngươi  hỏi  trong cuộc thì tìm hiểu như thế nào, ngươi chắc chắn rằng những thứ mà  tra  là thật ư?”
“Ta cũng  thể chắc chắn rằng những lời mà ngài  với  cũng là sự thật.”
Thái tử   phản bác thì trợn mắt, “Tại    lừa ngươi?”
“Vậy tại    thể  lừa ?”
—--
Im lặng một hồi lâu, Thái tử nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Tô Cẩm Sắc, ngươi là yêu quái ư?”
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-8.html.]
“Cũng  thể lắm.”
Ta nghiêm túc đáp .
*
Thái tử mặc dù  cáu nhưng cũng  động thủ với ,  lẽ là cảm thấy một nam tử hán  đ.ánh một  phụ nữ,  còn là em dâu của     cho lắm,  điều     [...], kể hết cho   câu chuyện tình cẩu huyết của ba .
Kì thực  gặp gỡ ở đêm hội hoa đăng đó chỉ là tình cờ, dung mạo thanh tân diễm lệ và nụ  ngọt ngào của tiểu cô nương  khiến lòng ai đắm say, khi đó trái tim niên thiếu của Sở Tịnh Thâm  đập  nhanh, mặt còn đỏ hồng lên nữa, cảm thấy bản   gặp  chân mệnh thiên tử . Chàng  thăm dò về danh tính  gia thế của cô nương nọ, kể từ đó trở thành khách quen ở đây, hai  thường xuyên cùng  dạo phố, thả diều,...  ngắt cánh hoa cài lên mái tóc nàng, cảm giác như đang  cùng một tiên nữ…
Nụ  của Trần Uyển Quân  xinh , giọng   dễ , chính là kiểu  mảy may  trần thế phàm tục  vấy bẩn chút nào.
Cho tới khi Sở Tịnh Quân xuất hiện.
Sở Tịnh Thâm thấy tiểu tiên nữ của   càng  xán lạn hơn nữa, ở bên ngũ  của  chẳng khác nào một đôi hồ điệp. Chàng kinh ngạc, lo lắng, hoài nghi, buồn bã,  đó vội vàng cho   dò hỏi thì     gặp gỡ đầu tiên  với nàng, Sở Tịnh Quân  một  đưa Trần Uyển Quân và tì nữ của nàng   ngắm đèn hoa đăng,  đó còn đưa  về tận nhà.
“Vì  tối hôm đó,    cùng với nàng  đến hết đoạn đường chứ?”
Thái tử bắt đầu hối hận.
Rõ ràng   mới là  đến .
“Trời ạ, đây là tình tiết của cuốn truyện nào nhỉ?”
Ta  nhấm hạt dưa  bổ sung, tinh thần của Thái tử đang lên cao thì  ngắt quãng, khó chịu  sang  .
“Ngài cứ tiếp tục.”
Ta ngoan ngoãn đưa tay  tỏ ý “xin mời”,  mà Thái tử vẫn  kể tiếp mà còn càm ràm  thêm mấy câu nữa.
Có lẽ    đứt mất mạch cảm xúc đang dâng trào, Thái tử bực bội bốc một nắm hạt dưa lên,  nhấm  , “Tiếp tục cái gì mà tiếp tục! Sở Tịnh Quân của nhà ngươi chính là một tên đốn mạt,   thích Quân nhi nhưng   dám  ,  lỡ dở nàng  mấy năm thanh xuân liền,  ép   lập thê   cũng chịu,  còn tìm ngươi   thế , cũng   là ăn  thứ gì  nữa?”
“Người đừng  đằng chân lân đằng đầu, rõ ràng là   cho   lấy  mà   thích, giờ tìm một  đồng hành để vơi bớt nỗi nhớ mong cũng   là ?”
Ta thản nhiên  đỡ cho Sở Tịnh Quân, Thái tử thấy  thì  giấu  sự kinh ngạc, “Ngươi   là thế  của Quân nhi mà  cảm thấy đau lòng ?!”
“Đau lòng gì chứ? Trước   cũng  quen   ,  điều thật lòng mà  thì cũng  tức giận.”
“Tức giận?”
“Sống  cái bóng của ai đó thì   mà  tức giận cho ?”, hơn nữa  còn là cái bóng của bạch liên hoa.
Nửa câu     , dù   mặt  cũng là một kẻ mến mộ nàng  đến mất  cả lý trí, nếu như tỏ ý động chạm  trong lòng của  , e là sẽ  ẩ.u đ.ả thật mất.
“Ngươi  thích ngũ  ?”
Thái tử dùng ánh mắt tò mò hỏi , “Đừng tưởng  như thế nào thì  trong thiên hạ đều như thế,     thể yêu thích một  mới chỉ quen    hai tháng trời?”