“Làm phiền hoàng  sang thông báo với phụ hoàng mẫu hậu giúp  một tiếng, tránh để họ thêm muộn phiền,   mệt nên  nghỉ ngơi .”
“ ! Vậy    nhé, hai  nhớ chịu khó nghỉ ngơi, đừng để đổ bệnh nữa.”
Thái tử ngốc nghếch nghiêm túc dặn dò chúng  một hồi  mới rời ,   bóng lưng ngài  ngày một xa dần thì thở dài, “Thái tử như , giao giang sơn cho     vấn đề gì thật chứ?”
“Hoàng  chỉ là tính tình  trẻ con nhưng chuyện chính sự thì  cần lo lắng.”
*
Được thôi,  nhà còn  lo lắng  thì  cũng  cần bận tâm nữa.
*
Ta giả bộ như   chuyện gì xảy  mà vươn vai một cái,   định chạy  ngoài, “A~ Mệt thật đấy! Ta  tắm ,  nghỉ  nhé.”
“A Sắc.”
Giọng  trong trẻo kèm theo ý  khiến bước chân  khựng ,   đầu  thì liền  thấy Sở Tịnh Quân đang  chống  .
“... Được ,   , từ nay về   sẽ chú ý, sẽ  tiếp xúc gần gũi với bọn họ! Trong mắt  những  đó chẳng khác cục thịt là bao, bởi vì cục thịt   ph/ân b/iệt nam nữ nên  mới  để ý.”
Ta kéo tay Sở Tịnh Quân đung đa đung đưa, còn bày  bộ mặt đáng yêu để chọc   nữa, cuối cùng cũng thành công.
“Cho nên đừng giận nữa nhé.”
“Vậy còn chuyện của hoàng  thì ? Từ bao giờ  trở nên  thiết như thế,   còn gọi nàng là Cẩm Sắc.”
“Ngài  phát hiện bản   tình đầu chơi cho một vố nên chắc  sáng mắt , cảm thấy  là một  , còn đơn phương tuyên bố  là    của  nữa.”
“Quả nhiên.”
Sở Tịnh Quân thở ,  tựa đầu lên vai , im lặng một lúc  đột nhiên  nũng, “Cho nên    mới     tiếp cận nàng.”
“Vì ?”
“Bởi vì hoàng  dính  lắm.”
Sở Tịnh Quân  thẳng dậy, nắm lấy hai bàn tay   nghiêm túc , “Xem   để   sớm ngày thành hôn thì mới   cơ hội bám lấy nàng nữa.”
“Hà tất  như thế.”
Ta thật lòng quý mến Tào Trân Trân, nếu như cục đất Sở Tịnh Thâm  chịu sớm ngày tỉnh ngộ thì cũng chẳng  cả, dù  trong nhà  còn hai thanh niên ưu tú vẫn đang chăn đơn gối chiếc,  cần nàng   cố đ.ấ.m ăn xôi gả cho Thái Tử để rước thêm muộn phiền.
“Nàng đang nghĩ gì thế?”
Sở Tịnh Quân đến gần ghé sát  tai ,  vô thúc  lùi về phía  một bước.
“Không  gì,  thật sự   tắm .”
Sở Tịnh Quân vẫn  chịu buông tha cho ,   tươi  cúi  bế sốc  lên vai,  đó  về phía nhà tắm.
“Chàng  gì đấy?”
Không  là cơ thể còn yếu ớt ???
“Sở Tịnh Quân  bỏ ,    là công tử đoan trang, ôn nhu như ngọc , đừng  sụp đổ hình tượng như thế!!!”
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-30-hoan.html.]
Gia Hưng năm thứ 3 một ngày đầu hạ.
Kết thúc v.ụ á.n hơn 1 tháng trời ở Vũ Đức ty,  mệt mỏi trở về Vương phủ, đến cơm cũng chẳng buồn ăn liền trèo lên giường ngay, đến lúc tỉnh dậy thì  là trưa ngày hôm  . Hôm nay Sở Tịnh Quân  nghỉ phép,  đang   sách, thấy  tỉnh dậy thì nở nụ  trìu mến.
“Thời tiết hôm nay  quá, nàng   lên thuyền uống  ?”
Ta  nụ    cho mất hồn,  do dự mà gật đầu luôn.
Thời gian  gió  hồ vẫn còn khá lạnh,  lười biếng cuộn  trong chiếc áo lông cáo  tiếng đàn ai đang ngân nga, cô nương ở bàn bên cạnh đột nhiên nhắc đến chủ đề “Ta gả cho một công tử mà   yêu”, âm thanh  quá lớn nhưng đủ để   rõ  câu chuyện.
Ta  ăn bánh đậu  ,  nhịn  mà bật , thì thầm với  đang  bên cạnh, “Bây giờ nghĩ , năm đó  gả cho  cũng chính là gả cho một công tử mà   yêu đó.”
Sở Tịnh Quân đang chăm chú  đàn, thấy    thì mộng mị  đầu , đôi mắt xinh  chớp chớp, chính là kiểu tiên nhân ăn cánh hoa uống sương mai mà lớn .
Chàng    xong  tình cờ  thêm  đôi ba câu của cô nương bàn bên thì liền hiểu  vấn đề, khóe miệng cong lên, nhấc ly   một ngụm.
“Khiến Tô tiểu thư  chịu thiệt thòi .”
“Phu nhân,   vui.”
“Không vui gì mà  vui,  sinh cho  2 bảo bối  còn  gì nữa.”
“Lần  nàng bận bịu cả tháng trời  về phủ, bọn trẻ ngày nào cũng kêu ca đòi  tìm mẫu .”
Quả thật,    vì bận rộn công sự mà bỏ bê Vương phủ quá,   mới  hai câu an ủi , Sở Tịnh Quân liền nắm lấy tay   cả  sáp đến, “Phu nhân nếu như cảm thấy  ,  thì bồi thường cho  .”
“Bồi thường gì chứ?”
Ta mơ hồ cảm nhận  điều chẳng lành, một mực gỡ tay  , nhưng Sở Tịnh Quân vẫn  tươi như hoa   chớp mắt,  đem tay  đặt lên môi  .
“Ngủ cùng .”
Sở Tịnh Quân  mà  giăng bẫy với chính thê tử của 
Nam nhân  ngày càng  đằng chân lân đằng đầu , ỷ   tuấn nên   gì thì , năm đó  đúng là kém mắt mới tưởng rằng  là một công tử ôn nhu.
Đang  lúc  định cho Sở Tịnh Quân một cái tát để tỉnh ngộ thì  đột nhiên đổi chủ đề, “Phu nhân, hơn nửa năm nay  nàng cũng  nghỉ phép  bao nhiêu ngày, hiện tại thời tiết  đễ chịu hơn nhiều, chi bằng chúng  nghỉ vài ngày đến ngoại ô phía Bắc thưởng hoa, đồng thời thăm hỏi Phụ hoàng và mẫu hậu luôn.”
Từ  khi thoái vị, Quân thượng và Hoàng hậu dành nhiều thời gian để  ngao du đây đó, cho dù  trở về cũng là về trạch viện ở ngoại ô phía Bắc, tự do tự tại vô cùng.
“Chàng định  gì?”
Ta cuối cùng cũng thu  tay về, Sở Tịnh Quân ghé sát  chỗ , “Đương nhiên là để giao Thính Hiền và Niệm Ca cho bọn họ , phu nhân  thể  tâm  ý bù đắp cho .”
“Im miệng ngay!”
Ta nhét một chiếc bánh  miệng , xem   tăng ca siêu dài   khiến Sở Tịnh Quân  để bụng,   lúc  tựa như một chú sóc chuột đáng thương .
“Vậy ngày mai…   hỏi Châu Ngọc xem, nửa tháng chắc  thành vấn đề,  thì ?”
“Không thành vấn đề,  thành vấn đề!”
Sở Tịnh Quân gật đầu như giã tỏi, “A Sắc,   chúng  sinh một bé gái nhé!”
“...  mơ ..”
*
Ta gả cho công tử mà   yêu, nhưng  của hiện tại chuẩn  sinh cho   bảo bối thứ ba , hy vọng   sẽ là một tiểu cô nương đáng yêu…