“Ta tắm xong ,   .”
Sở Tịnh Quân  đầu về phía  vẫy tay,  hoài nghi bước tới,  đột nhiên  dậy đưa một ly nước gì đó  miệng .
“Đắng quá!”
Ta ho hai tiếng  định bụng chạy trốn, Sở Tịnh Quân nhanh chóng ôm lấy eo   cho    cả, nụ  dịu dàng của  lúc  khiến   rét mà run.
“Biết  giải r.ượu đắng  còn uống nhiều như thế?”
“Chàng thấy đó,  còn  thể tự  tắm rửa, hôm nay  uống nữa là  chứ gì.”
Ta dùng thái độ  điều để thương lượng với hi vọng sẽ qua  ải .
“Lần  ai đau đau đầu đến mức  dậy nổi?”
“Là , nhưng    uống , đắng lắm…”
Ta mặc dù đuối lý nhưng vẫn cực lực từ chối,  đó  thấy  khẽ chau mày đưa ly thuốc lên miệng.
“Điện hạ, hà tất  như thế?”
Ta hoang mang lao tới  cản  , thì Sở Tịnh Quân bất ngờ   hẳn , đối diện với , ý thức  chuyện chẳng lành  liền bịt miệng nghiêng   phía   cách  xa một chút. Ta đơ   yết hầu của   ngừng chuyển động, giữa chừng Sở Tịnh Quân còn khẽ l.i.ế.m khóe môi .
“Nàng sợ gì chứ?”
“... Chàng thắng ,  uống.”
*
Đây chính là một sự u/y h/iếp  hề giấu diếm!
*
Sở Tịnh Quân cuối cùng cũng thả  ,   rót thêm một ly  nữa,  hít một  thật sâu  đó nhắm mắt uống .
Aaaaaaaaaaa!!!
Cho tới nửa cân Hoàng Liên   mà đắng ???
Ta nhăn mặt  tìm nước uống, lúc  Sở Tịnh Quân đột nhiên đưa tay  đỡ lấy ót , gương mặt  tuấn càng lúc càng gần, bờ môi ấm nóng, cs một miếng kẹo liên tử  đẩy  trong miệng .
Ta tránh  việc  uống  thuốc “gián tiếp”, nhưng   tránh  việc ăn kẹo “gián tiếp”???
Sở Tịnh Quân! Tiểu tử dám cả gan bẫy !
Chàng nhắm mắt, hai cặp mi dày khẽ động, cả   đều đang đổ về phía , một cánh tay khác thì lúng túng   đặt ở .
Ta đáng sợ như thế ư? Ta cũng    phiền .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-23.html.]
Khẽ thở dài,  chủ động vòng tay qua ôm lấy , Sở Tịnh Quân hình như  bất ngờ,     nhắm mắt  .
*
Hiền Vương ôn nhu của  khi    trở nên dây dưa, da diết, môi   lưỡi của   cho tê tái, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp hơn,  mà cánh tay ôm lấy  của  dường như càng dùng sức hơn nữa, dường như  hòa  với   một, nhưng cũng  sợ sẽ    thương. Sao   sự đau khổ của sinh ly tử biệt ở đây chứ,   thể hiểu một nụ hôn thôi  cần  bi thương như  , Sở Tịnh Quân  lẽ cảm nhận  thái độ của , chầm chậm kết thúc nụ hôn , nhưng  hôn lên cánh một  một cái nữa  mới chịu rời .
“Sắc Sắc,   lời    với nàng.”
Ta thấy  cắn môi, tầm mắt thì   đang đặt ở nơi nào, cánh tay đặt  eo  vì căng thẳng mà bám chặt  dây thắt.
“Ừm,    , nhưng nếu  còn dùng lực nữa thì dây thắt lưng của  sẽ đứt mất đó.”
Ta  dứt lời,  liền nắm lấy hai vai , ánh mắt sắc bén tựa như đang  tiêu diệt kẻ địch  bằng .
“Tô Cẩm Sắc,  thích nàng!”
Giọng  của   gấp gáp  khàn đục, thấy  ngơ ngác chớp chớp mắt,  liền đằng hắng mấy cái để  thanh giọng   tiếp.
“Ta thích nàng, một  nàng thôi,     hề thích ai và bây giờ cũng   suy nghĩ sẽ lấy thêm  khác. Tô Cẩm Sắc nàng chính là thê tử duy nhất trong cuộc đời  của !”
Ta ngại ngùng dùng tay quạt quạt lên mặt, cũng đằng hắng một cái để lấy dũng khí   thẳng  mắt .
“... Ta,  cũng thích !”
“Cái gì?”
Đôi mắt xinh  của Sở Tịnh Quân mở to hết cỡ, như thế  tin nổi  tai .
“Ta ,  cũng thích !”
Vừa  xong  liền thấy hối hận, bởi vì Tiểu Trúc đang bê hoa quả lên và cách chúng  một đoạn  xa, biểu cảm của   chuyển từ bất ngờ sang thành “  thấu hồng trần”...
“Tiểu Trúc, …”
“Muội   thấy gì cả.”
Nói  thì liền đặt đĩa hoa quả xuống  chạy !
*
“Sắc Sắc, lời nàng  là thật ư? Nàng cũng… thích  ư?”
“Thích, sắp  một tháng .”
Ta tự ti đáp,  mà   xong Sở Tịnh Quân đột nhiên bế  lên xoay mấy vòng,  bám  vai , liên tục mắng, “Làm gì , mau thả  xuống! Chóng mặt quá!”
“Xin  nàng,  vui quá.”
Sở Tịnh Quân bối rối đặt  xuống, lúc   trông chẳng khác nào một đứa trẻ mới lên năm, má đỏ hây, mắt sáng rực.