“Tô tiểu thư đây là   Vương gia   ư?”
Lan Thấm bất ngờ cất lời, giọng  đem theo vài phần địch ý,  đột nhiên nhớ đến Trần Uyển Quân, nỗi đắn đo trong lòng trong khoảnh khắc liền biến mất, thậm chí còn khởi lên những tâm niệm  mấy lương thiện.
Người    phân   ư?
“Đầu óc các   vấn đề đúng , thích     chịu  , thấy   lập thê thì liền khó chịu trong lòng, còn ngấm ngầm  tay,  lật đổ  để lên ngôi chứ gì? Nếu như thật lòng thật  thì    tay từ sớm , khi còn   còn ở    bày tỏ tâm ý, cứ  đợi đến lúc   thành gia lập thất  mới bày trò hãm hại?”
Ta  khách khí phi quả đào trong tay tới, Lan Thấm ôm cánh tay, nước mắt cũng sắp rơi .
“Hiền Vương điện hạ, quản cho  oanh yến của , đừng để nó bay nhảy lung tung, coi chừng đến ngày    b.ắn h.ạ.”
*
“Sắc Sắc, chúng   chèo thuyền nhé!”
Sở Tịnh Quân bất ngờ kéo tay ,   buồn  Lan Thấm lấy một cái, vẫn một mực dịu dàng dỗ dành , cơn giận của  vốn dĩ sắp tới đỉnh điểm nhưng bỗng chốc trở nên lụi tàn , trong đầu nảy  trùng trùng điệp điệp những câu hỏi. Hiền Vương điện hạ vẫn bình tĩnh như cũ nhưng chính sự bình tĩnh   càng khiến  thêm nghi ngờ.
*
Hành cung non nước hữu tình,   thể cưỡi ngựa b.ắ.n cung, lên núi thưởng cảnh,  cũng  thể chèo thuyền  hồ,   cảm thán thêm một  nữa rằng nơi đây khiến tâm hồn con  thư giãn hơn  nhiều.
Mặt hồ rộng lớn  chiếu ánh sáng mặt trời biến thành một tấm thảm lóng lánh đến là  mắt, nước hồ trong veo  thể  thấy tận đáy, thi thoảng còn  thể  thấy vài em ca bơi qua. Ta nhớ đến bộ dạng hoảng hốt của   lúc chúng  chuẩn  lên thuyền, đường đường là một vương gia mà   chèo thuyền với chỉ huy của Vũ Đức ty, chuyện   thể  là kì lạ đến mức chấn động cả một vùng.
Mui thuyền  từ những mảnh trúc, ánh nắng chiếu  khiến cả con thuyền phảng phất mùi hương thơm mát của trúc tươi, chiếc bàn nhỏ đặt hai đĩa điểm tâm và một hũ r.ượu, mùi thơm nồng nàn của r.ượu kết hợp với hương trúc thanh mát khiến lòng  ngây ngất.
“Ta  bao giờ nghĩ rằng sẽ  ngày chúng  chèo thuyền như thế .”
Sở Tịnh Quân cất lời , mặc dù nụ  vẫn ở  môi  nhưng  cảm nhận   thứ  hề đơn giản,  rót một ly rượu  cho lên môi nhấp thử, thứ chất lỏng tê cay nhanh chóng    dày khiến cả   nóng ran.
“Thất Tịch  trúng Phong Trâm nên mới phát điên như thế, thuốc mê mặc dù  mùi  vị nhưng kết hợp với nước  sẽ phát huy tác dụng, cùng châm Lệnh Hương Túy và hương liệu cùng một lúc thì sẽ càng hiệu quả. Lan Thấm, Đức phi, Trần Uyển Quân, còn  Hiền Vương, đóng vai trò gì trong câu chuyện đó?”
Sở Tịnh Quân nắm lấy tay ,  tươi như hoa khiến hai chiếc má lúm đồng tiền hiện lên rõ nét.
“Hiền Vương điện hạ,  đừng lòng vòng nữa, chúng   thẳng  vấn đề   ư?”
Ta bất lực thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-21.html.]
“Bây giờ  động  nàng  sẽ bứt dây động rừng.”
“Chàng  ?”
Ta  chút bất ngờ.
“Là một Vương phi, đồng thời còn là đại nhân chỉ huy của Vũ Đức ty, nàng nên hiểu về Vương Phủ nhiều hơn mới đúng.”
Chàng nghiêng  về phía  khiến   ép  khoang thuyền, may mà lúc nãy  bỏ đao , nếu  chắc gãy eo mất.
“Điện hạ thật là thú vị, Nam Bình Quốc   chẳng  ai   Vũ Đức ty nắm rõ cả,   sợ còn chẳng hết,  thì  , còn  động đến  đến gọi mời.”
Ta trả lời đầy ngang ngược.
“Bản vương  hiểu thê tử của  hơn,  thê tử của  hiểu  hơn, há chẳng  là chuyện hết sức đương nhiên?”
Nói  Sở Tịnh Quân cúi  hôn tới.
Sao   hôn chứ?
Đang  chuyện chính sự tự nhiên  chuyển sang hôn  là ?
Hóa  tâm tình của điện hạ  hề  như  tưởng!
*
Ta  dám động thủ là bởi sợ sẽ lật thuyền, từ đây đến bờ còn khá xa, cho dù  lớn tiếng kêu cứu  chắc     thấy, mà bơi   đến nơi thì cũng là kì tích.
Bộ dạng ngày hôm nay của Sở Tịnh Quân với ngày hôm đó khác một trời một vực.
Ngày hôm đó  như một con sói dữ tợn   chỉ hành động theo bản năng, đó là một việc  đau đớn  khó chịu,   chút lưu luyến, bịn rịn nào mà chỉ  sự s.ợ h.ãi, u.y h.iếp và s.át ý.   đàn ông đang hôn  lúc , đôi mắt đào hoa trong veo lấp lánh, cánh môi mềm mỏng còn  chút ngòn ngọt của miếng bánh điểm tâm lúc nãy, những ngón tay thon thả, dịu dàng mon men đến nút thắt đai lưng của …
“Đợi … thanh thiên bạch nhật, Sở Tịnh Quân  định  gì???”
Ta  dùng lực đẩy   thì  thuyền liền bắt đầu chao đảo, khiến  giật  ôm lấy đối phương, Sở Tịnh Quân cũng  tự nhiên ôm , khiến cả mặt   thể rúc  trong lòng  .
“Nàng   bơi?”