Tiểu viện  chỉ  một phòng ngủ và một phòng tắm, nếu như   đồ dùng trong  đều thuộc hàng chất lượng,  ngoài chắc chắn sẽ tưởng rằng triều đình quá mức hà khắc với quan tam phẩm của Vũ Đức ty mất. Trong phòng còn  đồ mới  chuẩn  sẵn cho , nước tắm cũng nóng đến độ  , bồn tắm còn rải sẵn cánh hoa.
Châu Ngọc quả nhiên tinh tế.
Ta  lên ghế đẩu gội đầu và phần bụi bẩn ỏ     mới bước  bồn tắm. Nước nóng   mệt mỏi tan biến   hết, hương thơm nhè nhẹ của cánh hoa còn  tác dụng an thần,  thầm cảm thán  đàn ông chu đáo như Châu Ngọc mà 30 tuổi  vẫn còn độc  thì quá sức vô lý,  nghĩ   tựa   thành bồn, mí mắt nhăm nghiền.
Thì  là , kẻ  gi.ày v.ò  10 năm trời, cuối cùng cũng lộ diện ,  khoảnh khắc   đáp án,  hận  thể  màng tất cả mà m.ột đ.ao kết liễu  luôn!
   thể, g.iết đ.ược  cũng  thể giải quyết  gốc rễ của vấn đề.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động lạ cắt đứt dòng suy nghĩ của , hình như   đột nhập  tiểu viện , tiếng bước chân còn tương đối gấp gáp.
Châu Ngọc    hoang mang như thế.
Nhận  sự tình  đơn giản như thế,  vội nhảy  khỏi bồn tắm,  kịp lau khô  thể liền khoác vội tấm áo mỏng lên. Người  loạng choạng chạy , đến lúc   thì đối diện với .
*
***! Ban nãy  tắm mà quên đóng cửa???
*
“Chàng  thế?”
Ta khôi phục ý thức vội vàng chạy qua, bộ dạng của Sở Tịnh Quân hình như    cho lắm,  điều  kịp hỏi han gì thì bên ngoài  truyền đến tiếng  hỗn độn.
“Chàng trốn  .”
Đỡ Sở Tịnh Quân  trong bồn tắm, mấy cánh hoa mà Châu Ngọc chuẩn  quả thật  hữu dụng, đợi đến lúc  kịp ăn vận kín đáo trở  thì cánh cửa   đẩy  một  nữa.
Sở Tịnh Quân  mà cũng  khóa cửa cơ chứ?
Ta nhặt thanh đao lên, tháo vỏ, ánh sáng lạnh lẽo của nó  lóe lên thì ngoài cửa bắt đầu rào rào tiếng hô hét,  lạnh lùng  bộ dạng hoảng hốt của đám cung nữ, khó chịu hỏi, “Các ngươi là ai?”
Đám cung nữ lắp bắp nửa ngày chẳng hết câu, một giọng  quen thuộc bất ngờ vang lên, “Kẻ d.âm đ.ãng đó chắc chắn đang lẩn trốn ở đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-16.html.]
Ồ,  quen!
Đức phi cao quý bước tới, cũng  cảnh tượng  mắt dọa cho một trận. Ta s.át kh.í đùng đùng, tư thế sẵn sàng đ.ộng th.ủ bất cứ lúc nào, một nữ tỳ cả gan cất lời mắng nhiếc, “To… to gan! Đây là Đức Phi nương nương,    càn!”
“Phi tần hậu cung cả gan xông  nội viện của Vũ Đức ty, rốt cuộc, ai mới là kẻ  càn?”
Ánh mắt lạnh lùng của   lướt qua thì tỳ nữ lúc nãy mặt mũi trắng bệch, tứ chi bắt đầu run rẩy. Sắc mặt của Đức phi giờ đây cũng    cho lắm, nhưng vẫn cố tỏ  bình tĩnh, chất vấn, “Vậy ngươi là ai?”
“Chỉ huy  sự của Vũ Đức ty.”
Ta giơ lệnh bài của Châu Ngọc , lúc , cả Đức phi cũng bắt đầu run sợ,  để ý đầu ngón tay của bà   run lẩy bẩy .
Vũ Đức ty là cánh tay  của Quân thượng,  ai  thể mảy may động chạm, đừng  là phi tần, đến cả Thái hậu cũng  .
“Thì  là là ngài chỉ huy, mạo phạm ,      thấy một nam tử chạy  tiểu viện  ?”
Thái độ của Đức phi mềm mỏng thấy rõ.
“Không thấy.”
“Chúng  rõ ràng  trông thấy… trông thấy  chạy về phía …”
Lại là tỳ nữ nhiều chuyện đó.
Ta khẽ rút đao, một nửa búi tóc của ả  nhẹ nhàng rơi xuống đất, ả  ôm đầu, cả  tê liệt như  mất hồn, trông cũng  chút tội nghiệp.
Cho nên , họa từ miệng mà ,  sống lâu thì nên ít lời một chút.
Ta một tay thu đao về, hất cằm lên, mặc dù dung mạo   mặt nạ che  hết nhưng vẫn toát  sự khí tức lạnh lùng  dễ động chạm, “Nếu như  nam nhân xông  đây thì thứ hiện tại rơi xuống đất, chính là đầu của !”
*
Có một   chính là,  b.ạo l.ực thì  chịu hợp tác mà!
*
Đợi đến khi đám    hết,  vội vàng trở  khóa cửa, hơn nữa còn khóa thật cẩn thận, thiếu chút nữa thì bê hết đồ đạc  để chặn cửa . Xong xuôi thì lật đật chạy đến bên bồn tắm, nhẹ giọng hỏi, “Hiền vương điện hạ, điện hạ còn  ? Điện …”