“Đó chỉ là thuốc tê thôi.”
“Vậy thì ”,  thở phào một , “May mà  đến kịp, đa tạ đa tạ.”
“Nàng   ?”
Sở Tịnh Quân cau mày  , để  an tâm   thật tươi  vỗ  bờ n.g.ự.c rắn chắc của  mấy cái.
“Yên tâm,    mà.”
Thấy gương mặt của ai đó vẫn nghiêm trọng như cũ,  liền đưa tay  nhéo một cái  má.
“Đừng  bày  bộ mặt đó chứ,  thật sự   cả,  một cái xem nào.”
Lúc , chú ngựa của Sở Tịnh Quân đột nhiên dậm chân hí lên một cái,  vội vàng bám lấy vai  để giữ thăng bằng.
“Cẩn thận.”
Sở Tịnh Quân đưa tay  ôm chặt lấy ,  cũng vòng tay ôm lấy , nửa gương mặt vùi  trong tà áo của  , mùi hương thơm thảo mộc  dễ chịu thật đấy.
“Vương gia! Vương phi! Hai     ạ?”
Đoàn tùy tùng thật là  chọn giờ để xuất hiện,  vốn dĩ  đẩy Sở Tịnh Quân   nhưng  giờ phút  chỉ đành rúc cả   lòng  thôi.
“Vô sự, các   về phía  tìm Thất Tịch,  đó điều thú y đến khám và chữa trị cho nó.”
“Rõ!”
Nghe thấy tiếng chân ngựa ngày một xa dần  mới dám chui , “Bọn họ ban nãy chắc   thấy   đúng ?”
“Nàng đây là đang lừa  dối  đúng ?”
“Mất mặt quá thôi…”
Ta than thở   đối diện với sự thật, Sở Tịnh Quân thì cứ cúi đầu , đôi mắt xinh  giờ  trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Được , đổi lấy nụ  của mỹ nhân thì chuyện mất mặt  nãy  đáng là gì/
Ta cũng nở nụ  thật tươi,  cùng với .
*
Lúc chúng  trở  trường đua ngựa, Trần Uyển Quân   còn ở đó ,  và Sở Tịnh Quân trả ngựa thì cũng về hành cung luôn,  ngoài việc  Thất Tịch xóc ruột  mạnh một chút  thì cũng   vấn đề gì lớn cả,  mà đến  cửa hành cung, Sở Tịnh Quân  thèm hỏi  lấy một lời  trực tiếp bế  xuống ngựa, động tác nhẹ nhàng tựa như sợ cả y phục của  cũng  đau , khiến các tiểu cung nữ ở đó cũng  hổ  .
“Không cần  như  .”
Ta khẽ  thì thầm  tai Sở Tịnh Quân như thế, nhưng  chỉ  mà  hề  ý định đặt  xuống, ánh mắt trở nên giảo hoạt.
“Điều   thể khiến chúng  giảm bớt  nhiều phiền phức đó.”
Hiền Vương bệ hạ  hôm nay  lạ như thế, bỗng dưng từ một công tử ôn nhu, nhã nhặn trở thành một  “đen tối” như thế?!
Tứ chi run rẩy…
Rất nhanh,   hành cung đều  chuyện Hiền Vương phi cưỡi ngựa  dọa đến kinh sợ cần  nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Hoàng hậu tới thăm  với tâm trạng hết sức buồn rầu, còn  khi đó  ăn dưa hấu   truyện mà Sở Tịnh Quân mang tới, lúc bốn mắt chạm   mới hốt hoảng  dậy hành lễ, Hoàng hậu thông minh liền hiểu  đầu đuôi câu chuyện, nhưng vẫn  khỏi đau xót mà vuốt ve mái tóc của .
“Quân thượng  con  ngựa dọa đến kinh sợ, bản cung  đến đây ngay, bây giờ xem  là  nghĩ nhiều .”
“Mẫu hậu…  ăn dưa  ạ?”
Ta đắn đo mãi   nên  gì.
*
Sở Tịnh Quân bê một đĩa bánh hoa sen bước , thấy  đưa nửa quả dưa hấu cho Hoàng hậu thì liền  thành tiếng, “Làm gì  ai mời  khác ăn dưa như nàng chứ?”
“Ăn dưa  dùng muỗng xúc như  mới sảng khoái.”
Tiểu tử  đúng là  sành ăn gì cả, đ.áng gh.ét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/ta-ga-cho-mot-cong-tu-ma-ta-khong-yeu/chuong-13.html.]
Không để ý đến Sở Tịnh Quân nữa,  cầm một chiếc muỗng khác xúc một miếng dưa hấu ở giữa lòng quả dưa, cẩn  đưa đến chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu  sững  nhưng cuối cùng cũng nhận lấy, tuy nhiên cử chỉ vẫn vô cùng nho nhã.
“Ngọt  ạ?”
Ta háo hức chờ đợi kết quả.
“Ngọt.”
Nụ  của Hoàng hậu còn ngọt hơn cả dưa hấu mát lạnh để trong băng giám nữa.
*
Thật là vui quá
Hoàng hậu thấy  bình an vô sự thì yên tâm rời ,   ăn tiếp   tít mắt, Sở Tịnh Quân đẩy đĩa bánh  gần  hỏi , “Nàng  thích Mẫu hậu?”
“Hoàng hậu xinh  như thế ai mà  thích chứ?”
Sở Tịnh Quân đột nhiên ghé sát  gần , đôi mắt tinh  chợt trở nên nghiêm túc, “Ta  đối  với nàng ?”
“Tốt!”
“Tốt như thế nào?”
“Ừm… cùng  dạo phố, mua truyện cho , cho  ăn đồ ăn ngon.”
Ta tranh thủ  miếng dưa hấu mát lạnh nữa.
“Còn nữa ?”
“Anh tuấn, lương thiện,   ngoài cùng  cảm giác  tự hào!”
“Hết ?”
“Vẫn  đủ ư? Còn  gì nữa ạ?”
“7  1 đêm  trùng tư thế!”
Hụ hụ hụ …  suýt nữa thì sặc nước dưa hấu, nhưng vẫn  khỏi hoảng hốt  .
Hiền vương điện hạ, hãy   giải thích!
*
Sở Tịnh Quân nhè nhẹ vỗ  lưng , khó khăn lắm  mới bình thường trở  thì    hihi hỏi tiếp, “Nàng    ?”
“Ta sai ! Ta  càn  bậy, xin  đừng tức giận,  sẽ nghĩ cách để ém tin đồn  !”
Ta nghiêm túc tuyên bố.
“Không cần,   tức giận.”
Đến cả đôi mắt xinh  của  dường như cũng  lên .
Nếu như   tức giận thì phiền phức , phiền phức …
Sở Tịnh Quân từ phía  càng lúc càng sát  hơn nữa, nụ  của  khi đó càng thật sự nguy hiểm, “Hay là chúng  thử xem?”
Giữa thanh thiên bạch nhật,   thử cái gì?
“Ta cảm thấy  chỉ dừng  ở 7  .”
*
Hoàng hậu nương nương ơi, con trai của  là đồ lưu manh!!!
*
Trong lúc mất khống chế   úp nguyên nửa quả dưa lên đầu .
Ta xin ,   cố ý , ai bảo  dọa  quá đáng!